tag:blogger.com,1999:blog-77440023278300720172023-11-15T10:21:58.411-08:00talamiThấy. Sự vật tự nó định nghĩa.Trương Đức Bloghttp://www.blogger.com/profile/00852580828730905658noreply@blogger.comBlogger160125tag:blogger.com,1999:blog-7744002327830072017.post-26351067660880091162012-08-30T17:15:00.000-07:002012-08-30T17:15:14.980-07:00Thời của những tên "khùng bố" lộng hành trên mặt đất<div style="text-align: right;">
"<i>Tôi làm đồng bào thấy rõ không?</i>"</div>
<div style="text-align: right;">
Trương Đức</div>
<div style="text-align: justify;">
Dạo này mình lại bận bịu với một câu hỏi trong đầu: Câu hỏi nào là một câu hỏi lớn? Và sau khi xem <a href="http://www.youtube.com/watch?v=ij3sgRG5sPY&feature=related">lễ bế mạc Thế vận hội Olimpic London 2012</a> vừa rồi, thì mình thấy, một trong những câu hỏi lớn nhất cho nhân loại, có lẽ là câu hỏi của Shakespeare: "<i>To be or not to be</i>", "(Chúng) ta tồn tại hay không tồn tại?"! Đây thật là một câu hỏi lớn, và, mãi đến bây giờ loài người chúng ta vẫn chưa trả lời được. Và mình cũng thấy, một trong những yếu tố làm cho câu hỏi trở thành... "lớn", chính là điều này, tức là sau một thời gian khá dài vẫn chưa tìm ra câu trả lời xác đáng!</div>
<div style="text-align: justify;">
Đấy là nói về loài người trên thế gian này nói chung, thế còn riêng với người "An Nam" ta thì sao? Có câu hỏi gì "nhớn" không? Người Việt Nam chúng ta chắc chắn cũng có những "câu hỏi nhớn" cho mình. Mình có thể liệt kê ra đây vài câu theo cái "bộ sưu tập" của mình, ví dụ như câu hỏi (nghe nói của Lý Thường Kiệt), rằng "Như hà nghịch lỗ lai xâm phạm?" (Cớ sao lũ giặc (Tàu) sang xâm phạm?), hoặc câu hỏi (một thời vang bóng) của chị Hoài rằng "<a href="http://www.talawas.org/">talawas</a>?(Ta là ai?)", v.v...</div>
<div style="text-align: justify;">
Này cha nội, thế câu hỏi của "cụ" Hồ là "Tôi nói đồng bào nghe rõ không?" không phải là câu hỏi "nhớn" à?</div>
<div style="text-align: justify;">
Hehe, đúng, đó không phải câu hỏi "nhớn", bởi vì đồng bào hồi đó đã trả lời ngay tắp lự rằng "Có!", một câu hỏi mà dễ trả lời như thế, không phải là câu hỏi "nhớn"!</div>
<div style="text-align: justify;">
Ờ, ờ, thôi được rồi, nói tiếp đi cha nội!<br />
Hehe, thế này nhé, mình nói về các câu hỏi lớn của loài người, chẳng qua là mình nghĩ thế này, cuộc sống của chúng ta trên trái đất này, xét cho cùng, cũng chỉ là một cuộc "đi tìm các câu trả lời" cho "những câu hỏi lớn" do chính con người chúng ta đặt ra. Bởi vì từ xa xưa, ngay như chính Adam và Eva, khi đứng trước quả táo "trái cấm" trên thiên đàng, họ đã chẳng phải hỏi rằng "to eat or not to eat?" đấy thôi! Và tại sao họ đã ăn? (Đây cũng là một câu hỏi lớn!) thì mãi đến bây giờ chúng ta cũng vẫn chưa trả lời được, hihi...<br />
Ờ, ờ, thì con người từ sinh ra cho đến chết đi, lúc nào mà chẳng phải hỏi, cái gì đây, có ăn được không, tại sao lại thế, ai đấy, ...? Nhưng đó là bản tính tò mò của con người mà, cha nội không biết à?<br />
Haha, biết chứ, biết chứ! <i>Những gì mình biết thì mình nói là biết, những gì mình không biết thì mình nói là không biết</i>, mình không phát biểu bừa bãi lung tung đâu, hehe!<br />
Để mình nói tiếp. Con người chúng ta hay đặt ra các câu hỏi, bên cạnh lý do là do bản tính tò mò, còn có một nguyên nhân "sâu xa" hơn nữa là vì con người chúng ta quá... "khù khờ", như bác <a href="http://tienve.org/home/activities/viewThaoLuan.do?action=viewArtwork&artworkId=14047">Khuất Đẩu</a> có nói trong một bài viết của bác ý. Tức là vì quá "khù khờ", không biết gì, nên mới phải hỏi!<br />
Tất nhiên mình không phải có ý nói rằng "cụ" Hồ hồi cái gọi là "khai sinh ra nước VNDCCH" 2-9 năm 1945 đứng giữa Ba Đình "lịch sử" có hỏi rằng "Tôi nói đồng bào nghe rõ không?", thì lúc ấy do "cụ" "khù khờ", không biết gì, mà mình muốn nói, cái sự khù khờ của "cụ" chính là khi "không biết" nhưng lại nói là "biết" cơ! Đây nhá, cái câu nói nổi tiếng của "cụ": "Không có gì quí hơn độc lập tự do", chắc chúng ta ai cũng "biết", ít nhất nghe qua hay đọc được một lần, nhưng chính nó cho chúng ta biết một điều rằng: "cụ" cha nội này... "khù khờ" thật, ở đời có khối điều "quí hơn độc lập tự do" đi ấy chứ, chẳng hạn như "sự sống" hay nói theo Shakespeare là "to be" chẳng hạn, đúng không?! Hoặc mình có thể lấy ngay cái "sự sống" của nhân dân Bắc Triều Tiên ra làm ví dụ: họ vẫn phải đánh đổi "độc lập tự do" với sự "to be" của họ, tức là "độc lập tự do" đối với họ chẳng là cái gì cả, báu gì, thèm vào, đếch cần, "sống khù khờ" cái đã!<br />
Nhưng đối với những con người "khù khờ" thì họ có biết "độc lập tự do" là gì đâu mà cha nội nói như thế?<br />
Hehe! Đã hẳn là như thế, nhưng chính những kẻ phát ngôn - trong trường hợp này là "cụ" Hồ - cũng có biết "độc lập tự do" là cái khỉ mốc gì đâu mà nói, mà phát biểu?! Cái sự không biết nhưng cứ oang oang là biết, không là "khù khờ" thì là gì hả trời?!<br />
Nói dông nói dài như thế, chẳng qua mình muốn nói lên một điều như thế này: Làm người sống ở trên đời, không nên ba hoa khoác lác, <i>biết thì nói là biết, không biết thì nói là không biết, thế mới là biết!</i> (Hehe, mình trích lời Khổng Tử ra đây cho nó... oách một tí, nhá!)<br />
Đùa một chút, mình xin quay lại "vấn đề" câu hỏi lớn. Tức là mình muốn nói về một điều như thế này: Thế giới ngày nay, các bạn chắc cũng biết, bị bao trùm một nỗi sợ hãi khôn nguôi, sợ về khủng hoảng kinh tế, sợ về khủng bố chiến tranh, sợ về "chính chị chính em", sợ về "đa đảng đa nguyên", sợ về "nói thế nó đập tao chết", sợ về "một bộ phận sâu bọ không nhỏ", sợ về đói khát bệnh tật, sợ về tương lai mù mịt, v.v... và v.v... Riêng ở Việt Nam, nỗi sợ có vẻ... "mãnh liệt" hơn, bóp nghẹt từng hơi thở của mỗi con người, nỗi sợ "hoành hành" bao trùm lên khắp đất nước, len lỏi vào từng lớp học, chui rúc vào từng bộ óc của trẻ thơ, như anh Viện có "ghi chép" lại trong một bài thơ của anh, bài <a href="http://tienve.org/home/literature/viewLiterature.do?action=viewArtwork&artworkId=11301">"Mày có sợ tao không?"</a> đăng trên Tiền Vệ năm nào...<br />
"Mày có sợ tao không?" là một câu hỏi lớn đấy cha nội nhỉ?<br />
Hehe, tất nhiên rồi! Ngay anh Viện cũng có trả lời được đâu, nghe hỏi "Mày có sợ tao không?" anh Viện "không dám trợn mắt, chỉ quay đi" đấy thôi!<br />
Hehe, sợ nhỉ, rồi, nói tiếp đi cha nội! <br />
Nỗi sợ ở Việt Nam ngày nay như một bóng ma, ám ảnh ngay chính những kẻ gây ra nỗi sợ...<br />
Những kẻ ấy là những "thằng" nào "dzậy" cha nội? Nói nghe coi!<br />
Hehe, thời xưa thì mình không biết gọi là gì, nhưng thời nay, mình gọi chúng là "những tên khùng bố"...<br />
"Khùng" hay "khủng"?<br />
Khùng!<br />
Cha nội có "khùng" không đấy? Làm gì có từ "khùng bố"!?<br />
Hehe, có, có chứ, "máu gòe" và "máu góe" dưới ngòi bút anh Viện còn có nữa là! Mới cả mình đọc được trong cuốn tiểu thuyết <a href="http://tienve.org/home/literature/viewLiterature.do?action=viewArtwork&artworkId=1375">"Thời của những tiên tri giả"</a> của anh ấy câu này: "Đừng tin những gì thằng khùng nói. Hãy nhìn kĩ những việc thằng khùng làm". Có thể nói, cuộc sống trên trái đất này của loài người chúng ta đã bị những tên "khùng bố" hạng nặng tàn phá, làm cho càng ngày càng trở nên hoang dã, mông muội. Các nền văn minh mà con người ước vọng đạt tới mãi mãi ở phía trước, bởi vì nếu có người xây nên được một tí, thì ngay lập tức có một tên "khùng bố" xuất hiện phá đổ trong giây lát! Những tên "khùng bố" luôn treo biển "cách mạng" để "lôi kéo" được "đám đông khù khờ" đi theo chúng. "Đám đông khù khờ" không biết rằng <a href="http://danlambaovn.blogspot.hu/2012/08/nhung-su-that-khong-choi-bo-phan-14-ai.html#.UD__GSJ618F">"cách mạng" cũng là "án mạng"</a>, chỉ khác nhau về số nhân mạng bị giết hại, bị chết oan uổng...<br />
Nghe ghê răng nhỉ, nhưng không có cách gì để giải thoát khỏi bọn "khùng bố" hả cha nội?<br />
Có trời mới biết được! Bởi vì hàng năm những tên "khùng bố", cứ đến ngày 2 tháng 9 chúng lại làm lễ "tiếp sức" cho "bóng ma" của "cha già" của chúng, hòng "bóng ma" ấy "đ(ư)ời đ(ư)ời sống mãi trong sự nghiệp của chúng"!<br />
<br />
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
Trương Đức Bloghttp://www.blogger.com/profile/00852580828730905658noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-7744002327830072017.post-89806664452258577492012-03-26T23:35:00.001-07:002012-03-26T23:37:23.862-07:00The sound of silence<p>Sức mạnh của câm lặng</p> <p>Từ hồi <i>talawas</i> vẫn còn hoạt động, tôi đặc biệt chú ý đọc những bài viết, bài dịch được đăng tải trên mạng của tác giả Đinh Từ Thức. Đọc bài này, tuy rất hiểu những ý tưởng (chính đáng) của tác giả khi so sánh song song “phim câm” với “chủ nghĩa cộng sản”, nhưng tôi thấy vẫn cần nêu lên một vài suy nghĩ của mình xung quanh việc cho rằng: sự lụi tàn của nghệ thuật phim câm là biểu tượng cho sự lụi tàn của chủ nghĩa cộng sản.</p> <p>Trước tiên, tôi xin nói về “nghệ thuật phim câm”:</p> <p>Điện ảnh, đến giờ có vẻ như đang sống với thời kỳ huy hoàng nhất của mình, từ phim trắng-đen, “câm”, qua phim màu, có lời nói và đấy đủ âm thanh, cho đến bây giờ là 3D, sống động như thật ở ngoài đời! Sự phát triển dường như không có điểm đích. Có thể một ngày nào đó, phim sẽ trở thành một nghành nghệ thuật… “sống” ngay bên cạnh chúng ta không biết chừng?!</p> <p>Tuy vậy, với cái dòng “tiến bộ” của nghệ thuật điện ảnh như thế, giới làm phim Hollywood nói riêng, nghành nghệ thuật điện ảnh thế giới nói chung, vẫn cho rằng đỉnh cao của nghệ thuật tạo hình, ở đây là điện ảnh, vẫn chính là “phim câm”. Tôi có thể lấy lời phát biểu của đạo diễn Hazanavicius rằng <i>“Tiếng nói hữu dụng, nhưng chỉ hữu dụng thôi. Tuy nhiên nó cũng làm giảm giá trị của truyền thông. Khi một đứa trẻ không biết nói, cười với bạn, làm bạn xúc động khác với cái cười của người lớn. Ngay cả với những người bạn yêu, không phải lúc nào bạn cũng dùng lời nói để biểu lộ những việc quan trọng. Tôi nghĩ khi bạn không cần phải nói, đó mới thực sự là sức mạnh”</i> để làm dẫn chứng cho điều này. Và tôi có thể phát biểu tiếp như thế này: “phim câm” là đỉnh cao trong nghệ thuật làm phim, một phần cũng chính bởi nó có một “sức mạnh” mang tải những điều cần nói đến được thế giới bên ngoài, cụ thể là tới người xem. Phần nữa, như chúng ta đều biết, sáng tạo nghệ thuật, xét cho cùng, chẳng qua là một quá trình thể hiện “cái tôi” của người nghệ sĩ. Mà mà như thế, “câm” nhưng lại “nói” lên được “tất cả”, tức là đỉnh cao, không thể là mức nghệ thuật “tàng tàng”, hoặc “bình bình” được. Không đâu xa, việc “phim câm” <i>The Artist</i> đạt được hơn 20 giải thưởng nghệ thuật, và “đỉnh cao” là Oscar, gồm toàn các giải hàng đầu như phim hay nhất, đạo diễn giỏi nhất, nam tài tử xuất sắc nhất. Điều này chứng tỏ “phim câm” vẫn chiếm vị trí cao nhất trong đánh giá giá trị nghệ thuật, ở đây là giá trị nghệ thuật điện ảnh. Đấy là tôi có vài ý kiến về giá trị nghệ thuật của “phim câm”. Tất nhiên, việc vì sao “phim câm” trắng đen lại không còn “thịnh hành” nữa, đã “lụi tàn”, thoáng qua, có vẻ như cho chúng ta thấy điều rằng: giá trị của nó đã không còn, đã… lỗi thời. Nhưng theo tôi nghĩ thì không phải vậy. “Phim câm” có vẻ “suy”, một phần do đòi hỏi của “commers” là phải màu mè, đầy đủ âm thanh và có lời thoại, một phần đa số những người làm phim luôn chạy theo lợi nhuận, nên ít người làm phim câm nghệ thuật nữa, tức là không phải lý do “đẳng cấp” nghệ thuật. Nói tóm lại, công việc sáng tạo ra một tác phẩm “không lời” (phim câm) nhưng tác phẩm vẫn có đủ sức mạnh để “nói lên” những ý tưởng mà người nghệ sĩ cần truyền tải, thì đó là đỉnh cao nghệ thuật. Một dẫn chứng “sát sườn”: phim <i>The Artist</i> là một “phim câm”, nhưng đã “đánh thức” được tư duy của tác giả Đinh Từ Thức, để ông viết xuống được bài viết này! <img src="http://damau.org/wp-includes/images/smilies/icon_smile.gif" alt=":)" class="wp-smiley" /> </p> <p>Về chủ nghĩa cộng sản: Chúng ta đều biết, bên cạnh những đặc trưng “xấu” của một xã hội theo thể chế cộng sản, như là dối trá, toàn trị, hủy diệt, thì có sự đàn áp dân chủ, cụ thể là không có sự tự do ngôn luận. Nhưng điều này không có nghĩa là cả xã hội là một “phim câm”, bởi vì nghệ thuật phim câm là sự sáng tạo tác phẩm trong tự do, với tất cả ngôn ngữ của điện ảnh “không lời”, không điều gì bị cấm đoán cả. Còn cái xã hội cộng sản là “tác phẩm” của độc tài, mà trong đó mọi sự tự do ngôn luận, tự do suy nghĩ, dẫn đến tự do sáng tạo, đều bị cấm đoán và trừng trị, nhiều trường hợp, bị tiêu diệt. Sự lụi tàn của chủ nghĩa cộng sản là tất yếu, trong khi Hollywood, hay giới nghệ thuật điện ảnh thế giới, vẫn đang tìm lại với nghệ thuật phim câm, làm “sống” lại nó trong ý nghĩa “đỉnh cao nghệ thuật”!</p> <p>Tất nhiên, như tôi có nói ở trên, trong phần mở đầu, rằng tôi rất hiểu những ý tưởng của tác giả Đinh Từ Thức về sự suy tàn của chủ nghĩa cộng sản. Nhưng, theo tôi nghiệm ra, đấy chỉ là những ý tưởng nảy sinh khi ông mới chỉ xem phần “âm bản” của bộ “phim câm” <i>The Artist</i>, mà phần “dương bản” của bộ phim này, lại chứa đựng nhiều ý nghĩa quan trọng khác!</p> <p>Trân trọng.</p>Trương Đức Bloghttp://www.blogger.com/profile/00852580828730905658noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-7744002327830072017.post-13227916781506571992012-03-22T14:42:00.005-07:002012-03-22T17:37:01.790-07:00Sự lụi tàn của một dân tộc<div style="text-align: justify;">Đến bây giờ thì mình hiểu tại sao "dân (Việt) gian" mình lại chỉ lấy "ăn ngủ đụ ỉa" làm "tứ khoái" của cuộc sống làm người trên thế gian này. Đó là bởi vì "dân (Việt) gian" ta chỉ thích những thứ không cần... "động não", thích những cái "có sẵn", thích những gì mang lại khoái cảm cho "tấm thân vật chất", và đã không biết rằng: "nghĩ" còn "khoái" hơn nhiều so với "ăn ngủ đụ ỉa", và vì thế, nhìn lại lịch sử Việt Nam từ ngàn xưa đến bây giờ, mình có thể phát biểu như thế này: dân tộc Việt Nam đang "tiến nhanh tiến mạnh tiến vững chắc" đến... lụi tàn!<br /></div><br /><div style="text-align: justify;">Mà thật đấy, các bạn ạ, sự lụi tàn của dân tộc Việt Nam là điều khách quan, nó là hiện thực và không phải do mình "ác ý" mà nói ra đâu! Để mình giải thích: sự lụi tàn của dân tộc, có thể nói đã bắt đầu từ những thời đại vua chúa xa xưa, từ thời Tiền Lê "bầy hầy" (chơi "nát đời" vợ con người ta) qua đời nhà Trần "du côn" (diệt nhà Lý "nhổ cỏ phải nhổ tận gốc"), xuyên nhà Hậu Lê (chu di tam tộc nhà Nguyễn Trãi) cho đến nhà Nguyễn Ánh "hèn mọn" (trả thù bằng cách đào tốc mồ mả nhà Quang Trung) và hiện giờ, đang diễn ra ở thời đại của chúng ta, là sự thống trị độc tài của ĐCSVN, đưa dân tộc sắp đến hồi "mạt vận".<br /><br />Sẽ có nhiều bạn nói mình chỉ "điêu ngoa", làm gì có chuyện "lụi tàn" ở đây, nhưng nếu chúng ta làm một phép tính, gọi là "rút gọn thời gian", thì chúng ta sẽ thấy ngay tức khắc sự lụi tàn. Phép tính như thế này: Trước hết, mình xin nói điều này, về những triều đại vua chúa xa xưa thì mình không muốn "đếm xỉa" đến, bởi vì chúng đã quá... xa xưa, không biết đằng nào mà lần, tức là mình chỉ "tính" ở cái "thời đại Hồ Chí Minh" thôi đấy nhá, từ 1930 khi ĐCSVN ra đời cho đến bây giờ, 2012, trải qua 82 năm, xét ra, dân tộc Việt Nam chẳng "tiến bộ" cái gì cả, chỉ có "lụi" đi, càng ngày càng "lụi" đi, và nay mai, không khéo, cứ <a href="http://www.rfavietnam.com/node/1106">cái đà này</a>, có thể "tàn" sớm hơn mình nghĩ chứ chẳng đùa!<br /><br />Sự lụi tàn này của dân tộc là do đâu?<br /><br />Có nhiều câu trả lời. Mình thích nhất <a href="http://tienve.org/home/literature/viewLiterature.do?action=viewArtwork&artworkId=12036">câu trả lời</a> này của anh Viện:<br /><br />"<span style="font-style: italic;">Lịch sử chỉ là cơn khổ dâm của cả một dân tộc</span>"<br /><br />Tức là từ trước đến giờ, té ra lịch sử cả dân tộc Việt Nam ta là "vùng vẫy" trong "cơn khổ dâm", chứ chẳng phải là cái gì ghê gớm, hào hùng, như... "cách mạng tháng Tám", hoặc "chiến thắng Điện Biên lẫy lừng" chẳng hạn, hay "đại thắng mùa xuân 1975" đâu! Và "cơn khổ dâm", hiển nhiên, sau đó, nếu có sự "thụ thai", cũng chỉ "sinh ra" những "quái thai", hay những "đứa con khiếm khuyết về thể chất lẫn trí tuệ". Không những thế, dân tộc có được một vài mống "anh linh" hay "tuấn kiệt" gì gì đó, thì Đảng độc tài lập tức ra lệnh "bắt lấy nó", "giết chúng đi" qua các vụ "Cải cách ruộng đất", hay "Nhân văn-Giai phẩm", hoặc gần đây nhất là những vụ bắt bớ bỏ tù những nhà hoạt động dân chủ Lê Thị Công Nhân, Cù Huy Hà Vũ,... Đấy là mình chưa kể biết bao "người con ưu tú" ở cả hai phía đã ngã xuống trong cuộc nội chiến đẫm máu hung tàn 1954-1975, và hàng trăm ngàn người chết mất xác dưới biển Đông trong cuộc "vượt biên bỏ cõi chết để đi tìm cõi sống" vào những năm đầu thập niên 80 của thế kỷ trước.<br /><br />Chỉ những người "khoái" nghĩ, như mình chẳng hạn, hehe, mới thấy được sự lụi tàn của dân tộc, còn những kẻ chỉ "thích" ăn, ngủ, đụ, ỉa, thì không bao giờ thấy được. Những người cộng sản Việt Nam là những kẻ chỉ thích "ăn ngủ đụ ỉa", không bao giờ họ chịu "động não" suy nghĩ cái gì cả. Từ cái tay mà đã được mệnh danh là "cha già dân tộc" là Hồ Chí Minh trở xuống cho đến những đảng viên cốt cán "lãnh đạo" đất nước sau này, tất thảy đều chẳng "động não tư duy" gì cả, đều "ăn sẵn"(một trong những biểu hiện của "sự ăn sẵn" là xúi giục nhân dân "cướp lấy chính quyền" về tay... Đảng cộng sản, rồi cứ thế thay phiên nhau "cai trị" hết đời cha đến đời con), mà như thế, đều là... dốt nát. Để minh họa cho điều này, mình chỉ cần "lôi" chuyện họ Hồ cứ thế "cắm đầu cắm cổ" bê nguyên(ăn sẵn mà lị) cái chủ thuyết "trời ơi đất hỡi" do mấy tay "nhàn cư vi bất thiện" Max, Ănghen nghĩ ra là chủ nghĩa cộng sản, đem về "mồi chài" dân lành Việt Nam, là đủ!<br /><br />Tất nhiên, mình biết, nói về cái "dốt" của những con người theo đuổi chủ nghĩa cộng sản ở Việt Nam, thì nói đến... "mùa quít" cũng không hết, và chắc chắn, "khổ lắm, biết rồi, nói mãi", hehe, nhưng dù sao mình vẫn phải nhắc lại, để chúng ta thấy được cái sự lụi tàn của dân tộc Việt Nam là có đấy, nó đang diễn ra, nấp dưới chiêu bài "định hướng XHCN"!<br /><br />Đấy là sự lụi tàn của "Đảng lãnh đạo", còn của "đám dân lành" ở dưới thì sao?<br /><br />Không nói đâu xa, mấy tháng nay, trên trang Tiền Vệ của chúng ta, qua <a href="http://tienve.org/home/activities/viewThaoLuan.do?action=viewArtwork&artworkId=14457">một loạt bài của tác giả Hà Thúc Lang</a>, cộng với việc làm "phép tính rút gọn thời gian" từ 2002 khi <span style="font-style: italic;">talawas </span>ra đời (thời điểm Cao Việt Dũng tham gia ban biên tập <span style="font-style: italic;">talawas</span>) cho đến nay, chúng ta có thể nhìn thấy rõ "sự đi từ là một dịch giả trẻ tài năng cho đến trở thành một dịch giả "dịch loạn", có "trình độ tiếng Việt thảm hại"! Mà cái sự này, không là "sự lụi tàn" thì là gì hả trời?!<br /><br />Nói đến sự lụi tàn, mình chợt nhớ đến một bài viết của tác giả Đinh Từ Thức bên <a href="http://damau.org/archives/23690%3E%3Cspan%20style=">Da Màu</a>, chính xác ra, đến câu này: "<span style="font-style: italic;">Phim câm là biểu tượng của xã hội cộng sản không có tự do ngôn luận</span>". Bài viết nói về một bộ phim được giải Oscar tháng Hai vừa qua, cuốn The Artist và sự liên hệ đến sự lụi tàn của chủ nghĩa cộng sản ở Đông Âu cũ và Liên Xô. Haha, mình mới chợt nghĩ, "sự lụi tàn" và <a href="http://nhilinhblog.blogspot.com.au/2012/03/chi-thu-hong-noi.html">"sự câm lặng"</a> của Cao Việt Dũng, có vẻ cũng "giông giống" bộ phim câm The Artist đoạt giải Oscar (đọc là Ốt-ca) nhỉ, vậy thì chúng ta cũng hãy tặng cho anh Dũng một giải Oscar Việt Nam, lấy tên là Doscar (đọc là Dốt-ca) đi!<br /><br />Nào! Xin mời anh Cao Việt Dũng lên nhận giải Doscar về dịch thuật năm 2011, lên đi nào, mau! Chúc mừng anh!<br /><br />Lời kết: Tiện thể, mình cũng xin tặng luôn giải Doscar cho tất cả những "nhân vật trong cuộc làm người", không thích "nghĩ", chỉ biết "ăn ngủ đụ ỉa"! Hãy để ngày ấy lụi tàn!<br /></div>Trương Đức Bloghttp://www.blogger.com/profile/00852580828730905658noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-7744002327830072017.post-91411130183049276342012-03-03T01:57:00.005-08:002012-03-03T05:30:52.664-08:00Việt Nam cường quốc... tro tàn!<div style="text-align: justify;">Cái câu tục ngữ "<span style="font-style:italic">Cha mẹ sinh con, trời sinh tính</span>", hẳn các bạn đều biết là ở Việt Nam ta nó đã có từ thời xa xưa, và có vẻ... "phản ánh" hợp với thực tế ra phết, hehe, nhưng đến một lúc nào đó thôi, chẳng hạn như đến trước khi... Đảng CSVN ra đời chẳng hạn, hehe, bởi vì kể từ sau đó, mình nghĩ, nó đã biến đổi thành câu này: "cha mẹ sinh con, Đảng sinh tính"!<br /><br />Mà đúng như thế đấy, các bạn ạ, mình nói không sai đâu, đây nhá, mình xin giải thích:<br /><br />Con người chúng ta, bình thường ra, sinh ra và sống ở trên đời này, có hai điều tuyệt đối không thể biết trước được: đó là chúng ta sinh ra ở đâu và cuộc đời chúng ta sẽ như thế nào (mình nói "tuyệt đối", bởi vì "cái chết", nhiều khi có thể "biết trước được", kiểu như Chúa Jesus đã biết trước mình sẽ chết trên cây thánh giá hai ngàn năm về trước để cứu rỗi loài người). Mà trong triết học, nhất là trong sáng tạo nghệ thuật, theo mình hiểu, khái niệm "không thể biết trước được" chính là nói về "sự tự do", kiểu như nếu biết trước được là sẽ phải sinh ra ở Việt Nam, mình có lẽ đã "khóc tấm tức" huhu hàng đêm trong bụng mẹ vì không thể "cưỡng lại định mệnh", hoặc như khi một nhà thơ ngồi xuống viết một áng thơ bất hủ: ông ta chắc chắn không thể biết trước "áng thơ" ấy mặt mũi ra sao, vóc dáng thế nào, bởi vì như thế, mới có cái gọi là "tự do sáng tác" chứ, phải không các bạn?! Nói dông nói dài, chẳng qua ý mình muốn nói đến cái sự kì diệu của cuộc sống ấy mà, sự tự do của cuộc sống: tự do sinh ra để tự do sống! Các bạn hẳn đồng ý hoàn toàn với mình như thế, đúng không?!<br /><br />Ấy thế mà ở cái xứ <a href="http://tienve.org/home/literature/viewLiterature.do?action=viewArtwork&artworkId=14356" target="_blank">"tù mù"</a> là mảnh đất hình chữ S có tên "CHXHCN Việt Nam", một trong hai cái tự do cơ bản của cuộc sống, cụ thể là cái sự "chúng ta không thể biết trước được cuộc sống tự do của chúng ta sẽ như thế nào", có vẻ lại "không được phép"!<br /><br />Mình xin quay lại câu "tục ngữ mới" của mình: "Cha mẹ sinh con, Đảng sinh tính". Có thể nói, đất nước Việt Nam ta qua hơn 80 năm độc trị của ĐCSVN, giờ đây đã "thấm nhuần" <a href="http://tienve.org/home/literature/viewLiterature.do?action=viewArtwork&artworkId=13871" target="_blank">tính Đảng</a>, cả về mặt xã hội lẫn đạo đức con người. Giới lãnh đạo là những đảng viên nòng cốt của Đảng, lần lượt trao cho nhau quyền sinh quyền sát trên đầu nhân dân đã qua thế hệ thứ hai, và cầm như chắc chắn, tiếp tục như <a href="http://danluan.org/node/11823#comment-53799" target="_blank">lời ông Nguyễn Phú Trọng</a> TBT có nói trong một dịp gần đây: ""<span style="font-style:italic">Sự lãnh đạo đúng đắn của Đảng là nhân tố hàng đầu quyết định thắng lợi của cách mạng Việt Nam". Trước kia đã như vậy, hiện nay đang như vậy, và sau này cũng sẽ vẫn như vậy</span>"!<br /><br />Ở đây mình không muốn bàn về cái vai trò "thống trị truyền kiếp" của ĐCSVN, mà mình muốn nói về cái sự "dốt nát" của những kẻ mang danh "nhân tố hàng đầu" này. Mình thấy thế này: cái dốt nát nhất của những người CSVN là tự vạch ra cho mình một cái "ngưỡng tư tưởng" rất chi là "vĩ đại" ngang "tầm miệng cống", là tư tưởng của ông Hồ Chí Minh, để từ đó không "thằng nào" có thể "ngóc đầu" lên cao hơn được, "thằng nào" mà "ngo ngoe" ngóc lên cao hơn, "ông" chém cho bỏ mẹ! Mà, như chúng ta đều biết, tất cả những gì của cái gọi là "tư tưởng Hồ Chí Minh", đến giờ này, cuối cùng chỉ còn lại... <a href="http://litviet.com/2012/02/11/nguy%E1%BB%85n-minh-thanh-thi%E1%BB%81n/" target="_blank">"một đống tro tàn"</a>!<br /><br />Khi một tác phẩm, cuối cùng té ra chỉ là một thứ vô giá trị, một cái gì đấy mang một ý nghĩa "điêu tàn", thì chủ nhân của nó, chẳng qua chỉ là một tay dốt nát! Và, các bạn chắc chắn cũng đã biết, dốt nát thì sinh ra dối trá. Hơn 80 năm qua, Hồ Chí Minh và cái Đảng CSVN ông đẻ ra, đã <a href="http://danluan.org/node/11602" target="_blank">dối trá đủ đường</a> đối với dân tộc Việt Nam! Dối trá để cai trị, dối trá để khỏa lấp tội ác!<br /><br />Cũng dễ hiểu thôi cái sự dối trá của họ tại sao lại có thể tồn tại kéo dài dường như mãi mãi trên đất nước Việt Nam được, đó là bởi vì riêng cái sự là sau Hồ Chí Minh không thể có ai khác "giỏi hơn" được, và như thế, những "kẻ kế thừa" đều phải lấy sự dối trá để che lấp sự dốt nát của mình, đấy là chưa kể điều rằng, họ đều phải "thấm nhuần" tính Đảng!<br /><br />Và, điều khốn nạn cho dân lành Việt Nam, cũng qua lời ông TBT Nguyễn Phú Trọng - người chắc chắn "dốt nát" hơn "cha già dân tộc" trên nhiều phương diện - là "<span style="font-style:italic">yêu cầu nhiệm vụ chính trị của nước ta hiện nay rất to lớn, nặng nề, khó khăn, đòi hỏi Đảng phải nâng tầm lãnh đạo lên cao hơn nữa, nâng sức chiến đấu mạnh hơn nữa. Đại hội toàn quốc lần thứ XI của Đảng vừa thông qua Cương lĩnh xây dựng đất nước trong thời kỳ quá độ lên chủ nghĩa xã hội (bổ sung, phát triển năm 2011); Chiến lược phát triển kinh tế - xã hội giai đoạn 2011 - 2020 nhằm mục tiêu đến năm 2020 nước ta cơ bản trở thành một nước công nghiệp theo hướng hiện đại và đến giữa thế kỷ XXI trở thành nước công nghiệp hiện đại theo định hướng xã hội chủ nghĩa", </span>tức là, mày sinh ra là người Việt Nam chứ gì, sống ở đất Việt Nam chứ gì, được rồi, ông cho mày quyền tự do sinh ra, nhưng chỉ quyền ấy thôi, mày phải sống "cuộc sống cách mạng" là "định hướng XHCN", tức là, mình nói theo <a href="http://tienve.org/home/literature/viewLiterature.do;jsessionid=78D87142AD8C41D85B866354EB415DA5?action=viewArtwork&artworkId=14371" target="_blank">cách của anh Viện</a>: “Cách mạng <img src="http://tienve.org/home/images/arrorw-right.jpg" /> rớt mạng <img src="http://tienve.org/home/images/arrorw-right.jpg" /> mạng nhện <img src="http://tienve.org/home/images/arrow-up.jpg" /> thiên đàng <img src="http://tienve.org/home/images/arrow-down.jpg" /> lỗ thủng <img src="http://tienve.org/home/images/arrorw-right.jpg" /> thoái hoá <img src="http://tienve.org/home/images/arrorw-right.jpg" /> ngày mai <img src="http://tienve.org/home/images/arrorw-right.jpg" /> lỗ cống”, hay gọn lại cho "dễ nhớ" là: “Cách mạng <img src="http://tienve.org/home/images/arrorw-right.jpg" /> lỗ cống”!<br /><br />Với cái xã hội mà con người dường như hoàn toàn từ khi sinh ra và bị Đảng "sinh tính" luôn để "sống", thì Việt Nam sẽ trở thành một "cường quốc... tro tàn" là điều không thể nào tránh khỏi, bởi vì, mình lại trích lời anh Viện:<br /><br />"<span style="font-style:italic">...Khi máu biến thành lũ</span> <div style="font-style:italic">Những thành trì đổ sụp</div> <div style="font-style:italic">Và trên những mảnh đất hoang</div> <div style="font-style:italic">Những con chuột cống ăn thịt người</div> <div style="font-style:italic">Và đám mây bay đi để lại mùi hôi thối cho gió độc<br /><br /></div><span style="font-style:italic">Khi máu biến thành lũ</span> <div style="font-style:italic"> Ngôn ngữ thành gươm đao</div> <div style="font-style:italic">Những vết thương câm nín của con người thành lựu đạn</div> <span style="font-style:italic">Chúa khóc như đứa bé bị bỏ rơi</span>..."<br /><br />Và, có thể một ngày không xa<br />Đu ma đu ma<br />Viet nam viet nam<br /><span style="font-style:italic">Um ba la ta bà</span><br style="font-style:italic"><span style="font-style:italic">Lâm tì ni ta ra ma</span><br />Tha ma tha ma</div>Trương Đức Bloghttp://www.blogger.com/profile/00852580828730905658noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-7744002327830072017.post-64212714083533784092012-02-06T01:00:00.000-08:002012-02-12T02:46:37.389-08:00Nay ở trong tô không nên có... mứt!<div style="text-align: justify;"><div style="text-align: justify;">Những ngày đầu xuân này, một thằng bạn mới hỏi mình, để tiêu khiển cha nội chọn <a href="http://tienve.org/home/literature/viewLiterature.do?action=viewArtwork&artworkId=13718">"uống trà"</a> hay <a href="http://litviet.com/2012/02/04/nguy%E1%BB%85n-dang-th%C6%B0%E1%BB%9Dng-tri-th%E1%BB%A9c-x%C6%A1i-m%E1%BB%A9c/">"xơi mứt"</a>, mình cười khà khà bảo nó, chọn uống trà, haha... Nhưng trước khi đi vào giải thích vì sao, mình xin nói sơ qua về chuyện khác một tí, chuyện "trí thức... ngớ ngẩn", hơ... hơ... hơ...<br /><br /></div>Chuyện như vầy: cuộc tranh luận về <a href="http://tienve.org/home/activities/viewThaoLuan.do?action=viewArtwork&artworkId=14237">"sự trung thành"</a> của "trí thức XHCN" đối với ĐCSVN, có lẽ còn... dài dài, hihi, bởi vì mình thấy, mỗi ngày trên trang mạng Tiền Vệ này lại thêm một "bổ... đề" lý thú khác, hehe, vậy nên hôm nay mình thử "tiếp cận bổ đề" ở một khía cạnh hoàn toàn mới lạ, nhá, nhưng mình xin nói trước, chỉ "thử" thôi đấy nhé, hehe...<br /><br />Trong cuộc sống (mình đang nói với phạm trù triết học), hẳn chúng ta đều biết là có vô vàn những thứ vô hình nhưng lại tác động một cách "hữu hình" lên con đường đi tới văn minh của loài người chúng ta. Những thứ vô hình đó như là: sự thật, sự dối trá, tình thương, <span style="font-style: italic;">yêu nước là yêu chủ nghĩa xã hội</span>, chủ nghĩa cộng sản, tôn giáo, Đảng, vô minh, văn minh, dân chủ, độc tài, v.v... Và, mình nghiệm ra, đấy là nói về cái chung là xã hội cộng đồng, còn với từng cá nhân, rốt cục chỉ có ba thứ biểu thị thực chất nhất và ảnh hưởng nặng nề nhất sự tồn tại của mỗi chúng ta, đó là ngôn từ, tư duy và tiềm thức, mình nghĩ thế. Tất nhiên sẽ có bạn cho ý kiến khác, nhưng ở đây, hôm nay, không phải là điều mình muốn bàn tới. Mà chủ yếu mình muốn "thể nghiệm" cái sự kết hợp của ba thứ vô hình quan trọng ấy của con người chúng ta trong cuộc sinh tồn, để mà, cụ thể là có thể tiếp cận được cái gọi là "vấn đề trí thức".<br /><br />Trước hết, mình xin nhắc lại, có một điều cũng tương đối dễ "thấy" rằng, những gì đã gọi là "vô hình", thì đương nhiên không phải ai cũng "thấy" được dễ dàng, haha, bởi vì chúng, không... "sờ sờ" ra ở trước mặt, nên, vấn đề chính ở đây là chúng ta có "sờ thấy" hay "không sờ thấy" mà thôi, đúng không?! Mà "sờ thấy" ở đây, hiểu theo nghĩa triết học, lại thuộc về phạm trù "tri thức", tức là cũng... "vô hình" (như ai), không thể thấy được bằng mắt thường, hehe, mà phải vận dụng một "phương tiện" gì đó khác mới có thể thực thi cái sự "sờ thấy" được. Thế cho nên, mình xin nói một cách khác cái điều ấy như thế này: trên thế gian này, khi sống, đa số chúng ta, đều... "sống trong sờ soạng", hehe! Và như thế, mình có thể phát biểu như thế này: <span style="font-style: italic;">mình sờ soạng nên mình tồn tại</span>, hahaha, hay nói theo ngôi thứ nhất giống với René Descarts là, <span style="font-style: italic;">tôi sờ soạng nên tôi tồn tại</span>! Có lý phết, phải không các bạn?! Mình xin hỏi tiếp: cái sự "sờ soạng để sống" ấy, nhờ đâu mà có? Điều gì đã giúp loài người chúng ta trải qua mấy thiên niên kỷ nay để đạt được cái gọi là "xã hội văn minh" như hiện nay trên trái đất này?<br /><br />Ờ, nhờ đâu mà có, cha nội?<br /><br />Hihi, nhà thơ Tomas Tranströmer đã trả lời cho chúng ta: "<span style="font-style: italic;">...<span style="font-weight: bold;">Mọi thứ đều đến từ bên trong, từ tiềm thức. Đó là cái nguồn của mọi thứ.</span></span>"(trích <a href="http://tienve.org/home/literature/viewLiterature.do?action=viewArtwork&artworkId=13572">"Nhà thơ nói về thơ"</a>)<br /><br />Mình chợt nhớ, trong một bài viết, chị Phạm Thị Hoài đã nói một ý, ở Việt Nam ta, người ta "đổ tội" tất cả lên đầu một cái thằng, gọi là <a org="" node="">"thằng khách quan"</a>, thì bây giờ, mình mới nghĩ: nếu "<span style="font-style: italic;">tiềm thức là cái nguồn của mọi thứ</span>", thì chính xác ra, phải nói là: chung quy tất cả là tại "anh tiềm thức"!<br /><br />Quả đúng như thế đấy, đây nhá, quay lại "bổ đề trí thức", mình có thể phát biểu như thế này, anh có là trí thức hay không, ăn nhau ở chỗ "anh tiềm thức" của anh có "có" hay không! Đọc <a href="http://tienve.org/home/activities/viewThaoLuan.do?action=viewArtwork&artworkId=14219">bài viết của Đinh Phương</a>, từ "tiềm thức", mình "thấy sờ sờ" ngay trước mặt, kết cục lại có hai câu hỏi là: một, Hồ Chí Minh có phải là người trí thức không?, và hai, Ngô Bảo Châu có phải là người trí thức không?<br /><br />Trả lời hai câu hỏi này, mình thấy dễ ợt! Theo mình, cả hai, Hồ Chí Minh và Ngô Bảo Châu, họ có thể là những "đỉnh cao trí tuệ" gì gì đó, nhưng không phải là những người trí thức thực sự theo đúng nghĩa! Bởi vì, tiềm thức của họ "không có", hoặc nếu "có", thì cũng rất... "nghèo nàn"!<br /><br />Nhưng ông Hồ Chí Minh là vĩ đại lắm cơ mà, lại có "tư tưởng Hồ Chí Minh" hay cái gì gì đó nữa cơ mà? Còn giáo sư Ngô Bảo Châu cũng thế, cũng giải này giải nọ, viện này viện kia cơ mà? Cha nội nói kỳ, họ phải là những trí thức chứ lị?!<br /><br />Hehe, mình không biết cái dụng ý của Đinh Phương là gì khi nêu song song hai nhân vật này ra, nhưng chắc chắn họ không phải là trí thức, chắc chắn thế, để mình giải thích...<br /><br />Mình xin đi vào từng trường hợp một.<br /><br />Thứ nhất là trường hợp của Hồ Chí Minh: Sinh thời ông ta có phải là người trí thức không? Hôm trước mình đọc được một <a href="http://tienve.org/home/activities/viewThaoLuan.do;jsessionid=5128D152E4D41D002D3AB3983745349E?action=viewArtwork&artworkId=14231">bài thơ khá thú vị</a> của bác Nguyễn Đăng Thường, thế là mình nhớ đến một bài thơ khác của bác ý, bài thơ <a href="http://tienve.org/home/activities/viewThaoLuan.do?action=viewArtwork&artworkId=13173">"đ. mẹ, sao mà mày bao la quá vậy..."</a>. Hihi, nhắc đến bài thơ này, chẳng qua là mình muốn nêu lên cái ý: tiềm thức chính là sự kết hợp của bộ não và trái tim, và như thế, "người trí thức, ngoài trí tuệ, cần phải có trái tim"! Haha, có nghĩa là, nếu theo như "định nghĩa" của nhiều người trong số chúng ta, một con người được coi là trí thức, khi anh ta "hữu minh" và "hữu cảm", hay nói như nhà văn Eduardo Galeano là <a href="http://tienve.org/home/activities/viewThaoLuan.do?action=viewArtwork&artworkId=14200">"<span style="font-style: italic;">phải dùng óc não đồng thời với cảm xúc</span>"</a>, thì trường hợp của Hồ Chí Minh sẽ như thế nào?<br /><br />Mình phát hiện ra điều này: trên thế giới có duy nhất một người là ông Hồ Chí Minh, "tìm thấy" cái gọi là "con đường cứu nước" cho dân tộc Việt Nam ở... bên ngoài đất nước Việt Nam!? Và ngày nay chúng ta đều biết, cái "con đường cứu nước" ấy chính là Chủ nghĩa Cộng sản, cái chủ nghĩa kéo theo <a href="http://tienve.org/home/literature/viewLiterature.do?action=viewArtwork&artworkId=14215">sự ra đời của Đảng cộng sản Việt Nam</a> mà ông Hồ là "cha đẻ" của nó, đã gây biết bao tang tóc và lầm than cho dân tộc Việt Nam. Ngày nay, khốn nạn thay, "di sản nặng nề" của nó vẫn còn đang tiếp tục, không biết đến bao giờ mới hết.<br /><br />Con người Hồ Chí Minh đã không "thức tỉnh", không nhận ra là phải "đi vào tiềm thức". Ông ta đã mù quáng "sờ thấy" Chủ nghĩa Cộng sản, một thứ sản phẩm của người khác như là một "chân lý", một lý tưởng cho riêng mình, để rồi mang về Việt Nam làm "con đường đi lên" cho dân tộc. Theo mình nghĩ, sự không quay vào tiềm thức của chính mình, chính là điều lầm lạc lớn nhất của tay "cha già dân tộc" Hồ Chí Minh này. Và nguyên nhân lớn nhất chính là ông ta, sinh thời đã "không có" tiềm thức, hoặc nếu "có" thì cái tiềm thức ấy cũng rất "nghèo nàn"! Một bằng chứng "hùng hồn" cho cái sự "không có tiềm thức" của Hồ Chí Minh, là giờ đây, con người Hồ Chí Minh, chỉ còn lại... một nắm <a href="http://litviet.com/2012/02/11/nguy%E1%BB%85n-minh-thanh-thi%E1%BB%81n/">"tro tàn"</a>! Tất nhiên, sẽ có bạn bảo, dốt nát thì phải học hỏi người khác chứ, ông Hồ không ra nước ngoài học hỏi thì ổng học ai trong nước lúc đó? Hehe, mình xin hỏi lại, ở các nước Phương Tây như là Anh, Pháp, Mỹ,... nền dân chủ được hình thành, không phải bằng sự là có một anh trí thức nào đó "chạy ra nước ngoài để tìm đường cứu nước", đúng không? Người trí thức thực sự không bao giờ tìm các "vấn đề" ở chỗ khác, ở người khác, bên ngoài anh ta, mà luôn luôn tư duy tìm tòi, "đi sâu vào tiềm thức"! Tiềm thức mà "có", thì anh ta sẽ "giỏi" thôi, sẽ tìm thấy giải pháp, tất cả là ở chỗ tiềm thức! Dốt nát không đem lại gì cả, như <a href="http://litviet.com/2012/02/11/tr%E1%BB%8Bnh-cung-ann-phong-nguy%E1%BB%85n-qu%E1%BB%B3nh-nguy%E1%BB%85n-minh-thanh-d%E1%BB%97-hoang-t%C6%B0%E1%BB%9Dng-ban-tron-m%E1%BB%B9-thu%E1%BA%ADt-ph%E1%BA%A7n-1/">giáo sư Nguyễn Quỳnh</a> đã có nói: "<span style="font-style: italic;">“Zốt-nát” không làm được jì cả. “Zốt-nát” ở đây là cơ-cấu chỉ đạo, chứ không fải Việtnam không có người tài. “Zốt-nát” có thể là sức-mạnh hung-zữ tàn-fá thế-jan để chống lại “hung-zữ”, nhưng khi “Zốt-nát” chống lại tiến-bộ của con người thì đó là zấu hiệu suy-tàn của một zân-tộc.</span>"<br /><br />Trường hợp thứ hai: trường hợp của Ngô Bảo Châu.<br /><br />Như trong <a href="http://tienve.org/home/activities/viewThaoLuan.do?action=viewArtwork&artworkId=14190">bài trước</a> mình đã nêu lên những "thuộc tính quái đản" của "đàn cừu cao cấp", thì có thể nói rằng: "đốt đuốc giữa ban ngày" cũng không thể tìm thấy cái "ý thức hướng nội", tức là "hướng về tiềm thức" ở con người Ngô Bảo Châu. Trong trường hợp này, hoặc là tiềm thức của anh ta "không có", hoặc là do "xơi nhiều mứt của chế độ" nên đã trở thành "nghèo nàn". Ở đây mình muốn nhắc lại cái sự "sờ soạng để sống", thì có thể nói rằng, những người cộng sản Việt Nam cũng biết thực hành cái triết lý sống ấy, để cứu vãn chế độ, bù lại với cái nghèo nàn của tiềm thức, họ luôn luôn <a href="http://tienve.org/home/activities/viewThaoLuan.do?action=viewArtwork&artworkId=11138">"sờ soạng"</a>! Và trớ trêu thay cho chúng ta, Ngô Bảo Châu đã gặp những người cộng sản Việt Nam đúng kiểu "ngưu tầm ngưu, mã tầm mã", hay nói cho có vẻ "châm ngôn" một chút, là "những tiềm thức nhỏ gặp nhau"! Họ đã gặp nhau để đưa Việt Nam "tiến nhanh tiến mạnh tiến vững chắc lên CNXH"! Và chốt lại ở đây: Chẳng cần phải chờ xem Ngô Bảo Châu sau này có những hành động gì, việc bắt tay với chế độ, hay nói như bác Thường là "<span style="font-style: italic;">bưng tô xơi mứt của chế độ</span>", của anh ta, đã tỏ rõ anh ta không có tiềm thức, không phải là trí thức!<br /><br />Hóa ra cái sự "xơi mứt" của chế độ, nó tai hại nhỉ, cha nội nhỉ?<br /><br />Hehe, thì thế, mình mới chọn "uống trà", bằng "tách", còn nếu thích dùng "tô", thì, <span style="font-style: italic;">nay ở trong tô không nên có "mứt"</span>!<xml><w:worddocument><w:trackmoves><w:trackformatting><w:punctuationkerning><w:validateagainstschemas><w:donotpromoteqf><w:lidthemecomplexscript></w:lidthemecomplexscript><w:compatibility><w:breakwrappedtables><w:snaptogridincell><w:wraptextwithpunct><w:useasianbreakrules><w:dontgrowautofit><w:splitpgbreakandparamark><w:dontvertaligncellwithsp><w:dontbreakconstrainedforcedtables><w:dontvertalignintxbx><w:word11kerningpairs><w:cachedcolbalance></w:cachedcolbalance></w:word11kerningpairs></w:dontvertalignintxbx></w:dontbreakconstrainedforcedtables></w:dontvertaligncellwithsp></w:splitpgbreakandparamark></w:dontgrowautofit></w:useasianbreakrules></w:wraptextwithpunct></w:snaptogridincell></w:breakwrappedtables></w:compatibility><m:mathpr><m:mathfont val="Cambria Math"><m:brkbin val="before"><m:brkbinsub val="--"><m:smallfrac val="off"><m:dispdef><m:lmargin val="0"><m:rmargin val="0"><m:defjc val="centerGroup"><m:wrapindent val="1440"><m:intlim val="subSup"><m:narylim val="undOvr"></m:narylim></m:intlim></m:wrapindent></m:defjc></m:rmargin></m:lmargin></m:dispdef></m:smallfrac></m:brkbinsub></m:brkbin></m:mathfont></m:mathpr></w:donotpromoteqf></w:validateagainstschemas></w:punctuationkerning></w:trackformatting></w:trackmoves></w:worddocument></xml><!--[endif][if gte mso 9]--><xml> <w:latentstyles deflockedstate="false" defunhidewhenused="true" defsemihidden="true" defqformat="false" defpriority="99" latentstylecount="267"><w:lsdexception locked="false" priority="0" semihidden="false" unhidewhenused="false" qformat="true" name="Normal"><w:lsdexception locked="false" priority="9" semihidden="false" unhidewhenused="false" qformat="true" name="heading 1"><w:lsdexception locked="false" priority="9" qformat="true" name="heading 2"><w:lsdexception locked="false" priority="9" qformat="true" name="heading 3"><w:lsdexception locked="false" priority="9" qformat="true" name="heading 4"><w:lsdexception locked="false" priority="9" qformat="true" name="heading 5"><w:lsdexception locked="false" priority="9" qformat="true" name="heading 6"><w:lsdexception locked="false" priority="9" qformat="true" name="heading 7"><w:lsdexception locked="false" priority="9" qformat="true" name="heading 8"><w:lsdexception locked="false" priority="9" qformat="true" name="heading 9"><w:lsdexception locked="false" priority="39" name="toc 1"><w:lsdexception locked="false" priority="39" name="toc 2"><w:lsdexception locked="false" priority="39" name="toc 3"><w:lsdexception locked="false" priority="39" name="toc 4"><w:lsdexception locked="false" priority="39" name="toc 5"><w:lsdexception locked="false" priority="39" name="toc 6"><w:lsdexception locked="false" priority="39" name="toc 7"><w:lsdexception locked="false" priority="39" name="toc 8"><w:lsdexception locked="false" priority="39" name="toc 9"><w:lsdexception locked="false" priority="35" qformat="true" name="caption"><w:lsdexception locked="false" priority="10" semihidden="false" unhidewhenused="false" qformat="true" name="Title"><w:lsdexception locked="false" priority="1" name="Default Paragraph Font"><w:lsdexception locked="false" priority="11" semihidden="false" unhidewhenused="false" qformat="true" name="Subtitle"><w:lsdexception locked="false" priority="22" semihidden="false" unhidewhenused="false" qformat="true" name="Strong"><w:lsdexception locked="false" priority="20" semihidden="false" unhidewhenused="false" qformat="true" name="Emphasis"><w:lsdexception locked="false" priority="59" semihidden="false" unhidewhenused="false" name="Table Grid"><w:lsdexception locked="false" unhidewhenused="false" name="Placeholder Text"><w:lsdexception locked="false" priority="1" semihidden="false" unhidewhenused="false" qformat="true" name="No Spacing"><w:lsdexception locked="false" priority="60" semihidden="false" unhidewhenused="false" name="Light Shading"><w:lsdexception locked="false" priority="61" semihidden="false" unhidewhenused="false" name="Light List"><w:lsdexception locked="false" priority="62" semihidden="false" unhidewhenused="false" name="Light Grid"><w:lsdexception locked="false" priority="63" semihidden="false" unhidewhenused="false" name="Medium Shading 1"><w:lsdexception locked="false" priority="64" semihidden="false" unhidewhenused="false" name="Medium Shading 2"><w:lsdexception locked="false" priority="65" semihidden="false" unhidewhenused="false" name="Medium List 1"><w:lsdexception locked="false" priority="66" semihidden="false" unhidewhenused="false" name="Medium List 2"><w:lsdexception locked="false" priority="67" semihidden="false" unhidewhenused="false" name="Medium Grid 1"><w:lsdexception locked="false" priority="68" semihidden="false" unhidewhenused="false" name="Medium Grid 2"><w:lsdexception locked="false" priority="69" semihidden="false" unhidewhenused="false" name="Medium Grid 3"><w:lsdexception locked="false" priority="70" semihidden="false" unhidewhenused="false" name="Dark List"><w:lsdexception locked="false" priority="71" semihidden="false" unhidewhenused="false" name="Colorful Shading"><w:lsdexception locked="false" priority="72" semihidden="false" unhidewhenused="false" name="Colorful List"><w:lsdexception locked="false" priority="73" semihidden="false" unhidewhenused="false" name="Colorful Grid"><w:lsdexception locked="false" priority="60" semihidden="false" unhidewhenused="false" name="Light Shading Accent 1"><w:lsdexception locked="false" priority="61" semihidden="false" unhidewhenused="false" name="Light List Accent 1"><w:lsdexception locked="false" priority="62" semihidden="false" unhidewhenused="false" name="Light Grid Accent 1"><w:lsdexception locked="false" priority="63" semihidden="false" unhidewhenused="false" name="Medium Shading 1 Accent 1"><w:lsdexception locked="false" priority="64" semihidden="false" unhidewhenused="false" name="Medium Shading 2 Accent 1"><w:lsdexception locked="false" priority="65" semihidden="false" unhidewhenused="false" name="Medium List 1 Accent 1"><w:lsdexception locked="false" unhidewhenused="false" name="Revision"><w:lsdexception locked="false" priority="34" semihidden="false" unhidewhenused="false" qformat="true" name="List Paragraph"><w:lsdexception locked="false" priority="29" semihidden="false" unhidewhenused="false" qformat="true" name="Quote"><w:lsdexception locked="false" priority="30" semihidden="false" unhidewhenused="false" qformat="true" name="Intense Quote"><w:lsdexception locked="false" priority="66" semihidden="false" unhidewhenused="false" name="Medium List 2 Accent 1"><w:lsdexception locked="false" priority="67" semihidden="false" unhidewhenused="false" name="Medium Grid 1 Accent 1"><w:lsdexception locked="false" priority="68" semihidden="false" unhidewhenused="false" name="Medium Grid 2 Accent 1"><w:lsdexception locked="false" priority="69" semihidden="false" unhidewhenused="false" name="Medium Grid 3 Accent 1"><w:lsdexception locked="false" priority="70" semihidden="false" unhidewhenused="false" name="Dark List Accent 1"><w:lsdexception locked="false" priority="71" semihidden="false" unhidewhenused="false" name="Colorful Shading Accent 1"><w:lsdexception locked="false" priority="72" semihidden="false" unhidewhenused="false" name="Colorful List Accent 1"><w:lsdexception locked="false" priority="73" semihidden="false" unhidewhenused="false" name="Colorful Grid Accent 1"><w:lsdexception locked="false" priority="60" semihidden="false" unhidewhenused="false" name="Light Shading Accent 2"><w:lsdexception locked="false" priority="61" semihidden="false" unhidewhenused="false" name="Light List Accent 2"><w:lsdexception locked="false" priority="62" semihidden="false" unhidewhenused="false" name="Light Grid Accent 2"><w:lsdexception locked="false" priority="63" semihidden="false" unhidewhenused="false" name="Medium Shading 1 Accent 2"><w:lsdexception locked="false" priority="64" semihidden="false" unhidewhenused="false" name="Medium Shading 2 Accent 2"><w:lsdexception locked="false" priority="65" semihidden="false" unhidewhenused="false" name="Medium List 1 Accent 2"><w:lsdexception locked="false" priority="66" semihidden="false" unhidewhenused="false" name="Medium List 2 Accent 2"><w:lsdexception locked="false" priority="67" semihidden="false" unhidewhenused="false" name="Medium Grid 1 Accent 2"><w:lsdexception locked="false" priority="68" semihidden="false" unhidewhenused="false" name="Medium Grid 2 Accent 2"><w:lsdexception locked="false" priority="69" semihidden="false" unhidewhenused="false" name="Medium Grid 3 Accent 2"><w:lsdexception locked="false" priority="70" semihidden="false" unhidewhenused="false" name="Dark List Accent 2"><w:lsdexception locked="false" priority="71" semihidden="false" unhidewhenused="false" name="Colorful Shading Accent 2"><w:lsdexception locked="false" priority="72" semihidden="false" unhidewhenused="false" name="Colorful List Accent 2"><w:lsdexception locked="false" priority="73" semihidden="false" unhidewhenused="false" name="Colorful Grid Accent 2"><w:lsdexception locked="false" priority="60" semihidden="false" unhidewhenused="false" name="Light Shading Accent 3"><w:lsdexception locked="false" priority="61" semihidden="false" unhidewhenused="false" name="Light List Accent 3"><w:lsdexception locked="false" priority="62" semihidden="false" unhidewhenused="false" name="Light Grid Accent 3"><w:lsdexception locked="false" priority="63" semihidden="false" unhidewhenused="false" name="Medium Shading 1 Accent 3"><w:lsdexception locked="false" priority="64" semihidden="false" unhidewhenused="false" name="Medium Shading 2 Accent 3"><w:lsdexception locked="false" priority="65" semihidden="false" unhidewhenused="false" name="Medium List 1 Accent 3"><w:lsdexception locked="false" priority="66" semihidden="false" unhidewhenused="false" name="Medium List 2 Accent 3"><w:lsdexception locked="false" priority="67" semihidden="false" unhidewhenused="false" name="Medium Grid 1 Accent 3"><w:lsdexception locked="false" priority="68" semihidden="false" unhidewhenused="false" name="Medium Grid 2 Accent 3"><w:lsdexception locked="false" priority="69" semihidden="false" unhidewhenused="false" name="Medium Grid 3 Accent 3"><w:lsdexception locked="false" priority="70" semihidden="false" unhidewhenused="false" name="Dark List Accent 3"><w:lsdexception locked="false" priority="71" semihidden="false" unhidewhenused="false" name="Colorful Shading Accent 3"></w:lsdexception></w:lsdexception></w:lsdexception></w:lsdexception></w:lsdexception></w:lsdexception></w:lsdexception></w:lsdexception></w:lsdexception></w:lsdexception></w:lsdexception></w:lsdexception></w:lsdexception></w:lsdexception></w:lsdexception></w:lsdexception></w:lsdexception></w:lsdexception></w:lsdexception></w:lsdexception></w:lsdexception></w:lsdexception></w:lsdexception></w:lsdexception></w:lsdexception></w:lsdexception></w:lsdexception></w:lsdexception></w:lsdexception></w:lsdexception></w:lsdexception></w:lsdexception></w:lsdexception></w:lsdexception></w:lsdexception></w:lsdexception></w:lsdexception></w:lsdexception></w:lsdexception></w:lsdexception></w:lsdexception></w:lsdexception></w:lsdexception></w:lsdexception></w:lsdexception></w:lsdexception></w:lsdexception></w:lsdexception></w:lsdexception></w:lsdexception></w:lsdexception></w:lsdexception></w:lsdexception></w:lsdexception></w:lsdexception></w:lsdexception></w:lsdexception></w:lsdexception></w:lsdexception></w:lsdexception></w:lsdexception></w:lsdexception></w:lsdexception></w:lsdexception></w:lsdexception></w:lsdexception></w:lsdexception></w:lsdexception></w:lsdexception></w:lsdexception></w:lsdexception></w:lsdexception></w:lsdexception></w:lsdexception></w:lsdexception></w:lsdexception></w:lsdexception></w:lsdexception></w:lsdexception></w:lsdexception></w:lsdexception></w:lsdexception></w:lsdexception></w:lsdexception></w:lsdexception></w:lsdexception></w:latentstyles></xml><style>/* Style Definitions */ table.MsoNormalTable {mso-style-name:"Normál táblázat"; mso-tstyle-rowband-size:0; mso-tstyle-colband-size:0; mso-style-noshow:yes; mso-style-priority:99; mso-style-qformat:yes; mso-style-parent:""; mso-padding-alt:0cm 5.4pt 0cm 5.4pt; mso-para-margin-top:0cm; mso-para-margin-right:0cm; mso-para-margin-bottom:10.0pt; mso-para-margin-left:0cm; line-height:115%; mso-pagination:widow-orphan; font-size:11.0pt; font-family:"Calibri","sans-serif"; mso-ascii-font-family:Calibri; mso-ascii-theme-font:minor-latin; mso-fareast-font-family:"Times New Roman"; mso-fareast-theme-font:minor-fareast; mso-hansi-font-family:Calibri; mso-hansi-theme-font:minor-latin; mso-bidi-font-family:"Times New Roman"; mso-bidi-theme-font:minor-bidi;} </style><!-- [endif][if gte mso 9]--><xml> <o:shapedefaults ext="edit" spidmax="1026"> </o:shapedefaults></xml><!--[endif][if gte mso 9]--><xml> <o:shapelayout ext="edit"> <o:idmap ext="edit" data="1"> </o:idmap></o:shapelayout></xml><!--[endif]Cuối cùng, chúng ta có thể hình dung cái sự "trí thức cộng sản (XHCN)" của Hồ Chí Minh và Ngô Bảo Châu như thế này: Những sợi dây thần kinh nối hai cái đầu "đỉnh cao trí tuệ lăn long lóc" của họ đã bị "chặt đứt" lìa khỏi trái tim bởi những mối lợi quyền lực và vật chất tầm thường trước mắt! Thật là, đứt dây thần kinh!<a name="OLE_LINK1"></div>--></div>Trương Đức Bloghttp://www.blogger.com/profile/00852580828730905658noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-7744002327830072017.post-25142415763777306842012-01-29T00:37:00.000-08:002012-01-31T04:19:02.566-08:00Đàn cừu cao cấp<p style="text-align: justify;" class="txt">Tết năm nay, bên cạnh những bữa nhậu nhẹt linh đình, mình còn được “ăn uống thả cửa” những món tinh thần, phải nói là muốn... “tức thở”!</p> <p style="text-align: justify;" class="txt">He, he, ý mình muốn nói là mình vừa “tức cười” vừa “than thở”!</p> <p class="txt">Để mình giải thích.</p> <p style="text-align: justify;" class="txt">Nhớ khi xưa, nhà văn “gạo cội” của Hà Nội là <a class="txt-b" href="http://vi.wikipedia.org/wiki/Nguy%E1%BB%85n_Tu%C3%A2n">Nguyễn Tuân</a>, có bài tùy bút là “<span class="txt-i">Hà Nội ta đánh Mỹ giỏi</span>”, thì bây giờ, mình chợt nghĩ, nếu ông “nhà văn phở” này mà sống lại, chắc sẽ viết một tùy bút khác, không kém phần hay ho, là “Việt Nam ta... ăn “bánh vẽ” giỏi”!</p> <p style="text-align: justify;" class="txt">He, he, để mình nói tiếp! Nếu <a class="txt-b" href="http://tienve.org/home/activities/viewThaoLuan.do?action=viewArtwork&artworkId=14162">nói như chị Hoài</a>, tức là “<span class="txt-i">Ông Chu Hảo là mẫu mực của một người đối lập trung thành</span>”, thì mình có thể phát biểu rằng, ông Ngô Bảo Châu là mẫu mực của một người “ăn bánh vẽ” giỏi! (Tất nhiên, như chúng ta đều biết, khi nói đến “chiếc bánh vẽ”, phải nhắc đến “nhà thơ XHCN” Chế Lan Viên trước, nhưng, khổ quá, ông nhà thơ này đã thuộc hàng người thiên cổ, nên mình không muốn trở thành khiếm nhã, không nhắc tới họ Chế nữa mà làm gì.)</p> <p style="text-align: justify;" class="txt">Nhưng giáo sư Châu làm về toán cơ mà, lại là <a class="txt-b" href="http://www.procontra.asia/?p=206">“toán cao cấp”</a>, sao cha nội lại bảo ổng ăn bánh vẽ giỏi? Lắt léo quá!</p> <p style="text-align: justify;" class="txt">He, he, lắt léo thế mới gọi là... toán chứ! Hay mình gọi nó là... “bổ đề bánh vẽ”? Cho nó “kêu”, cho nó “sành điệu”, nhá!</p> <p style="text-align: justify;" class="txt">Câu chuyện “bổ đề bánh vẽ” này, theo mình nghĩ, có lẽ có từ thời mấy ông triết gia người Đức là Mác, là Ăng- ghen tự dưng nghĩ ra cái Chủ nghĩa Cộng sản, để rồi gần như một nửa nhân loại phải <a class="txt-b" href="http://vi.wikipedia.org/wiki/%C4%90%C3%A0i_T%C6%B0%E1%BB%9Fng_ni%E1%BB%87m_N%E1%BA%A1n_nh%C3%A2n_c%E1%BB%A7a_Ch%E1%BB%A7_ngh%C4%A9a_C%E1%BB%99ng_s%E1%BA%A3n">“điêu đứng”</a> vì nó. Nhưng, tất nhiên, bàn về cái sự điêu đứng của nhân loại do CNCS gây ra, không phải là việc chính của mình hôm nay, mà mình chỉ muốn nói lên cái sự “ăn bánh vẽ giỏi” của Việt Nam ta mà thôi! Và, chủ yếu là của cái gọi là “trí thức XHCN Việt Nam”, nhá, mình xin bắt đầu:</p> <p style="text-align: justify;" class="txt">Trong <a class="txt-b" href="http://tienve.org/home/activities/viewThaoLuan.do?action=viewArtwork&artworkId=14184">bài đối thoại của tác giả Nguyễn Xuân Phước</a> trên Tiền Vệ, có một nhận định làm mình suy nghĩ mãi, là “<span class="txt-i">Giấc mơ giải phóng Việt Nam khỏi bàn tay của đế quốc để xây dựng chế độ “chuyên chính vô sản” tại Việt Nam của các tiền bối cách mạng cộng sản Việt Nam từ đầu thế kỷ 20 đã trở thành sự thật</span>.” Đó là bởi vì, mình tự hỏi như thế này, do đâu mà giấc mơ “chuyên chính vô sản” của những người cộng sản Việt Nam lại trở thành sự thật, trong khi giấc mơ ấy của các nhà cộng sản Đông Âu cũ thì thất bại? Phải chăng những người CSVN, họ “giỏi” hơn các đồng chí ở châu Âu? Không, không thể, bởi vì những người CSVN, như chúng ta đều biết, họ tuy <a class="txt-b" href="http://tienve.org/home/activities/viewThaoLuan.do?action=viewArtwork&artworkId=13906">“nhiều bằng cấp nhưng khá dốt”</a>, nên không thể một mình biến “giấc mơ” thành “sự thật” được. Tức là, theo mình nghĩ, đã có “một thứ gì đó”, góp một phần trọng yếu cho họ trong “công cuộc” xây dựng chế độ độc tài, hay nói như tác giả NXP là “nền chuyên chính vô sản VN”, được thành công. Vậy, “một thứ gì đó”, là cái gì ở đây?</p> <p style="text-align: justify;" class="txt">Cũng trong bài đối thoại của tác giả Nguyễn Xuân Phước, mình rút ra được một đoạn văn rất hay như thế này: “<span class="txt-i">Qua cuộc sống thực tiễn, tích lũy kinh nghiêm sống còn, nối, tiến hóa của hàng triệu năm, con người đã dần dần chuyển được tính sống còn tự nhiên của mọi loài sinh vật thành nhân tính đặc thù của loài người. Quá trình đó tạo thành đường sống đặc thù của loài người mà ngày nay chúng ta gọi là nhân đạo. Chính sự xuất hiện của nhân đạo và nhân tính mới làm cho loài người khác với loài vật. Xây dựng một xã hội văn minh là xây dựng một xã hội Người, theo nhân đạo, có nhân tính.</span>” Tức là, <span class="txt-b">“nhân tính” chính là yếu tố quyết định hoàn toàn cho sự có đi đến được văn minh hay không của xã hội loài người</span>!</p> <p style="text-align: justify;" class="txt">Ở Việt Nam ta, cái sự phát triển của yếu tố “nhân tính” ấy như thế nào?</p> <p style="text-align: justify;" class="txt">Chúng ta hẳn còn nhớ câu phát biểu gây nhiều <a class="txt-b" href="http://quechoa.info/2012/01/25/th%C6%B0-gs-ngo-b%E1%BA%A3o-chau-g%E1%BB%ADi-b%E1%BB%8D-l%E1%BA%ADp/">“cơn bão trong cốc thủy tinh”</a> của giáo sư toán học họ Ngô rằng “<span class="txt-i">Bám theo lề là việc của con cừu, không phải việc của con người tự do</span>”. Ở đây có hai hiện thực: một là tồn tại cái “lề phải” là chế độ độc tài Đảng trị, hai là tồn tại những “con cừu bám theo lề phải” trong cái <a class="txt-b" href="http://www.talawas.org/?p=21688">“animal farm”</a> có tên mỹ miều là “Cộng hòa XHCN Việt Nam”. Tức là, xét cho cùng, con người của hầu như cả xã hội Việt nam hiện giờ, đều là “con cừu” theo nghĩa “sinh vật không có nhân tính”! Và như thế, việc “giấc mơ xây dựng nền chuyên chính vô sản được trở thành sự thật” trên đất nước Việt Nam gần một thế kỷ qua, chính là do Đảng Cộng sản Việt Nam đã “nuôi nấng” thành công “một đàn cừu không có nhân tính”! Và vấn đề còn lại ở đây là chúng ta hãy đi tìm hiểu xem “quá trình Nuôi Dạy” đó xảy ra như thế nào mà thôi!</p> <p style="text-align: justify;" class="txt">Trong một bài viết của bác Hoàng Ngọc-Tuấn, bài <a class="txt-b" href="http://tienve.org/home/literature/viewLiterature.do?action=viewArtwork&artworkId=662">“Vấn đề trí thức và phản trí thức”</a>, mình có đọc được một đoạn văn, mà theo mình, định nghĩa một cách tổng quát và đúng nhất về trí thức: “<span class="txt-i">Gramsci đến với lý thuyết của Marx như đến với những ý tưởng để chiêm nghiệm và vận dụng chúng vào cuộc cải cách xã hội, chứ không phải đến với một ý thức hệ. </span> <span class="txt-b">Ông đến bằng lý trí tỉnh táo chứ không phải bằng niềm tin mù quáng.</span> <span class="txt-i"> Với lý trí tỉnh táo, ông luôn luôn giữ được một khoảng cách cần thiết giữa những ý tưởng của mình và những ý tưởng của Marx, giữa bản thân và đảng Cộng Sản Ý Đại Lợi. (Trong khi đó, chua chát thay, đa số “đồng chí” quanh ông, cũng như vô số đảng viên Cộng Sản trên thế giới, chưa bao giờ đọc qua cuốn Tư Bản Luận, thậm chí Tuyên Ngôn Cộng Sản Đảng, mà lại hoàn toàn nhiệt thành tin tưởng vào “thắng lợi cuối cùng” của chủ nghĩa Cộng Sản.)</span>”</p> <p style="text-align: justify;" class="txt">Tức là, nói gọn lại, <span class="txt-b">người trí thức là một người tỉnh táo</span>. Thật đơn giản, thế thôi, tỉnh táo trong tất cả mọi phương diện cuộc sống! Về sự tỉnh táo này, chúng ta có thể đọc được qua nhiều bài viết, nhưng bài của bác Tuấn mình thấy là tiêu biểu, nói lên hết được những vấn đề chính của người trí thức tỉnh táo.</p> <p style="text-align: justify;" class="txt">Quay lại trường hợp của giáo sư họ Ngô. Mình thấy như thế này, bản tính của loài người là suốt từ khi chui ra khỏi bụng mẹ chào đời cho đến lúc nhắm mắt xuôi tay từ giã cõi trần, luôn luôn muốn vươn tới sự hoàn thiện cái nhân tính có trong mình, tức là con người chúng ta muốn xây dựng một xã hội văn minh cho chính mình. Nhưng có sự trớ trêu là, trong quá trình sống, do không tỉnh táo nên con người dễ vấp phải những điều “khù khờ” (như <a class="txt-b" href="http://www.voanews.com/vietnamese/blogs/quoc/khoc-ngu-01-11-2012-137113828.html">“khóc ngu”</a> chẳng hạn!) có ảnh hưởng nặng nề đến sự phát triển của xã hội cộng đồng nói chung. Ở đây có thể nói rằng, vì không tỉnh táo nên những người của cái gọi là “giai cấp vô sản” không nhận ra chủ nghĩa cộng sản chỉ là... “cái bánh vẽ”, “khốn nạn” hơn, lại cho đấy là “thiên đàng”, và thi nhau “cắn lấy cắn để”, thậm chí, “tiêu diệt lẫn nhau” trong cái gọi là “đấu tranh giai cấp”, để “một còn” với “cái bánh vẽ”. Những trí thức tỉnh táo ở các nước XHCN Đông Âu cũ, sau một thời gian “bị ăn chán chê”, đã phát hiện ra thực trạng của “bánh vẽ”, họ lập tức “lên tiếng” và làm các cuộc “cách mạng nhung” để “vứt bỏ” nó đi, vứt bỏ cái chủ nghĩa cộng sản như chúng ta đã chứng kiến cuối thế kỷ qua. Ở Việt Nam thì không thế, “bầy cừu” cứ “gậm nhắm” tiếp tục “cái bánh vẽ” trong khi “các ông chủ lãnh đạo” ăn “bánh thật”. Nhưng nói cho công bằng, có một số trí thức, tuy thế cũng “tỉnh” ra chút đấy, tiêu biểu như Chế Lan Viên, Nguyễn Khải (lúc sinh thời) chẳng hạn, họ đã phát hiện ra cái lõi thực sự của “bánh vẽ”, nhưng vẫn phải “ăn”, vẫn phải “<span class="txt-i">ngồi vào bàn nhai</span>”. Và bên cạnh đó, những người từ chối “bánh vẽ”, những nhà văn nhà thơ trong “vụ Nhân văn Giai phẩm” chẳng hạn, đều bị Đảng “đì” cho không “ngóc đầu lên được”, cuộc đời của những trí thức tỉnh táo này, coi như “điêu tàn” từ đó...</p> <p style="text-align: justify;" class="txt">Ngày nay, để củng cố chế độ độc tài Đảng trị, những “ông chủ” của bầy cừu, một mặt ra sức “đúc” thêm những loại “bánh vẽ” mới, như là “<span class="txt-i">định hướng XHCN</span>” chẳng hạn, hay xây dựng “<span class="txt-i">Dân giàu, nước mạnh, công bằng, dân chủ, văn minh</span>” cũng thế, mặt khác, tìm cách “cấy <span class="txt-i">gien</span>” tạo ra một “giống cừu” mới, cái “giống cừu” mới này - mà chị Hoài đã không muốn nói thẳng ra, chỉ “nói bóng (đá cao cấp) nói gió” thôi -, mình đặt tên cho là “giống cừu cao cấp”!</p> <p style="text-align: justify;" class="txt">“Đàn cừu cao cấp” này ra đời từ tầng lớp gọi là “trí thức XHCN” (được học hành dưới “mái trường XHCN” ở trong nước hoặc ở các nước XHCN Đông Âu cũ, ngày nay có thể được đào tạo kiến thức ở các nước Phương Tây nhưng rất mực trung thành với ĐCSVN, phần lớn là con cháu của những người cộng sản “đại gia”), có rất nhiều thuộc tính “quái đản” (cho “sành điệu”, phù hợp với thời đại), mà trong số đó, mình có thể nêu ra đây một vài thuộc tính như thế này:</p> <p style="text-align: justify;" class="txt">- Lạc quan vô tận: họ có một niềm tin tưởng sắt đá là “<span class="txt-b">tất cả mọi sự tốt đẹp bao giờ cũng ở phía trước</span>”. Tức là vẫn phải “ăn bánh vẽ” dài dài!</p> <p style="text-align: justify;" class="txt">- Nói một đường làm một nẻo: <span class="txt-i">(Ăn) bám theo lề là việc của con cừu</span>, ta đây là “con người tự do” không “(ăn) bám”, chỉ nhận nhà chục tỉ, làm giám đốc (ăn lương) cao cấp thôi!</p> <p style="text-align: justify;" class="txt">- Có thể biến hóa thành “đàn sói cao cấp”: sau một thời gian “xây dựng đất nước đàng hoàng hơn to đẹp hơn”, họ có thể biến thành những “ông chủ” của “bầy cừu im lặng”, kể cả “đàn cừu cao cấp”, để duy trì và củng cố chế độ độc tài toàn trị của ĐCSVN thành “muôn năm”.</p> <p style="text-align: justify;" class="txt">- Không tỉnh táo: vì “ăn mãi ngàn năm” cái thứ “bánh vẽ” của ĐCSVN, nên đã hình thành “phản xạ vô điều kiện” trong tư duy (bằng tiếng Đảng đẻ) là “<span class="txt-b">chưa nhất thiết giải thể sự lãnh đạo của Đảng với tầng lớp trí thức ở trong nước</span>”.</p> <p style="text-align: justify;" class="txt">Nói tóm lại, ở Việt nam hiện nay, vì “bầy cừu”, mà cụ thể là “đàn cừu cao cấp”, vẫn “im lặng ngàn năm” bám theo lề phải để nhai “bánh vẽ” của Đảng, nên cái sự mong mỏi văn minh cho xã hội Việt Nam ta, dường như mãi mãi chỉ là... “mong mỏi để đấy” mà thôi!</p> <p style="text-align: justify;" class="txt">Bởi vì, muốn thay đổi, rất cần sự tỉnh táo, cho “bầy cừu bám lề”, và nhất là, cho “đàn cừu cao cấp”...</p> <p style="text-align: justify;" class="txt">Nhưng, cha nội này, ngay từ thời “bùng nổ” của internet, đã có biết bao những sự đánh thức khỏi cái sự “ăn mãi bánh vẽ ngàn năm”cơ mà, như “những đánh thức” của các trang mạng <span class="txt-i">talawas, </span> <a class="txt-b" href="http://tienve.org/">tienve.org</a>, ... chẳng hạn, “bầy cừu” vẫn không “thức tỉnh” à?</p> <p style="text-align: justify;" class="txt">Thì thế, “bầy cừu Việt Nam” mà “thức tỉnh”, đã không nên chuyện! Phải không?! Mình đã chẳng phải viết... mỏi cả tay cái bài này! Khổ lắm, <span class="txt-i">cái nước (bọt) mình nó thế</span>! Chuyện Việt Nam... <span class="txt-i">nghĩ còn nhiều việc</span>, nói mãi không hết đâu!</p>Trương Đức Bloghttp://www.blogger.com/profile/00852580828730905658noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-7744002327830072017.post-4616287677438081632012-01-20T00:35:00.000-08:002012-01-21T04:58:06.785-08:00"Tiếng Đảng đẻ", hay nhân trường hợp của anh Chu Hảo<div style="text-align: justify;">Cũng sắp tết, mình định "ra Giêng" mới viết lách tí gì đó, gọi là... "khai phím đầu xuân", nhưng nhân đọc được bài <a href="http://www.voanews.com/vietnamese/blogs/quoc/khoc-ngu-01-11-2012-137113828.html">"Khóc ngu"</a> của bác Nguyễn Hưng Quốc tren VOA, mình không thể... "cưỡng chế" lại cái sự "gõ phím", nó cứ "sôi sùng sục lên" bắt mình phải viết, hehe...<br /><br />Như bài trước mình có nói, trong khi Thượng Đế cười (khẩy) thì <a href="http://tienve.org/home/activities/viewThaoLuan.do;jsessionid=82773AF84794A77B90722C68EF605397?action=viewArtwork&artworkId=14072">con người chúng ta đa số là "khù khờ"</a>, hihi, và, khi đọc xong bài viết của bác Quốc, mình rút ra được một kết luận là: một trong những "động tác" thể hiện cái sự khù khờ ấy của con người chúng ta, chính là... "khóc ngu", huhuhu!<br /><br />Mà như thế, nếu chúng ta nhìn hiện tượng theo cái "diễn biến hòa bình" của nó, hay nói theo cách của các nhà triết học là "biện chứng luận", thì có thể hiểu hành động "khóc ngu" (của nhân dân Bắc Triều Tiên) là kết quả của một quá trình tư duy đi từ lý thuyết (chất) "khù khờ" đến thực hành (lượng) khóc ngu! Mình mới nghĩ, như vậy cái gì đã làm cho con người chúng ta, cụ thể là người dân Bắc Hàn, được/bị "tư duy khù khờ" như thế?<br /><br />Để tìm được câu trả lời, chúng ta có thể đi lui về quá khứ, tít tít tận... thời "hoang sơ" của loài người...<br /><br />Hê, thời hoang sơ của loài người xa lắc xa lơ, làm sao mà đi lui tới được hè cha nội?<br /><br />Hihi, được chớ! Đây này, Eduardo Galeano đã nói rồi này, trong bài <a href="http://tienve.org/home/literature/viewLiterature.do?action=viewArtwork&artworkId=13981">"Nhân loại"</a> ấy, nhà văn nói loài người chúng ta là "<span style="font-style: italic; font-weight: bold;">kẻ sáng tạo ra ngôn từ để thực tại và ký ức không câm lặng</span>", có nghĩa là chúng ta có "ngôn từ" để tư duy "đánh động" thực tại và ký ức, mà ký ức ở đây, chính là quá khứ đấy, đúng không các bạn?!<br /><br />Ừ, nghe cũng có lý!<br /><br />Có lý quá đi chứ! Nghĩa là chúng ta có thể "trở về" tất cả mọi thời kỳ của quá khứ loài người, kể cả thời kỳ Nguyên thủy! Nào, chúng ta hãy "đánh động" quá khứ nhé!<br /><br />Có một quá khứ như thế này, mình muốn nhắc đến Cuộc cách mạng Pháp vào năm 1789, chính xác ra là câu nói nổi tiếng của Marat: "<span class="st"><span style="font-style: italic;">On est grand, parce - que vous vous mettez à genoux</span> - Người ta lớn bởi vì ngươi quỳ xuống"</span>. Tức là, bình thường ra ai cũng biết như vậy, đúng không, nhưng mình xin hỏi, tại sao ở cái kỷ nguyên thứ 21 của văn minh loài người này, còn rất rất nhiều cái gọi là "ngươi", vẫn luôn hàng ngày <a href="http://vibay.blogspot.com/2011/12/quang-truong-kim-nhat-thanh-hoanh-trang.html">"cúi xuống"</a>? Cái sự như là <a href="http://vi.wikipedia.org/wiki/%C4%90%E1%BB%89nh_cao_ch%C3%B3i_l%E1%BB%8Di">"đỉnh cao chói lọi"</a>, hay là <a href="http://vi.wikipedia.org/wiki/Kim_Nh%E1%BA%ADt_Th%C3%A0nh">"lãnh tụ vĩ đại"</a>, cuối cùng cũng là do "các ngươi" cúi xuống cơ mà?!<br /><br />Mình mới nghĩ tiếp, chắc chắn có <span style="font-weight: bold;">một cái gì đó</span> đã "thay đổi" tư duy vốn rất "thánh thiện và văn minh" của loài người chúng ta, ít ra là ở các nước theo đuổi chủ nghĩa cộng sản như là Việt Nam, Trung Quốc, Bắc Hàn, Cu Ba.<br /><br />Vậy cái đấy là cái gì?<br /><br />Mình nghiệm ra điều này, trong thế giới của chúng ta, chỉ có tinh thần (tư duy) là vận động, còn vật chất thì... "đứng yên"! Mà đúng thế đấy, như các bạn cũng biết, đã bao đời nay, quanh đi quẩn lại cũng vẫn chỉ khoảng 120 nguyên tố là "tồn tại" trong thế gian nhỏ bé là Trái đất này của chúng ta. Tức là, vật chất không "thêm" ra được tí gì, hay nói cho có vẻ "biện chứng" là: vật chất không vận động, chỉ tinh thần thôi! Đây nhá, mình xin giải thích, đã có một lần mình nghĩ như thế này, nếu giả sử tất cả 7 tỉ nhân mạng trên toàn cầu trong cùng một lúc "nhắm mắt lại", ngừng tư duy, thì cái thực tại này: cuộc sống, trái đất, mặt trời, dải ngân hà, toàn thể vũ trụ, đều sẽ... biến mất ngay lập tức! Chắc chắn thế, đó là bởi vì, khi loài người ngừng tư duy, không "thấy" gì nữa, sẽ không còn một "mống tinh thần" nào để "chứng thực" cái "sự tồn tại" của vật chất!<br /><br />Mình nêu những điều trên ra như thế, là để muốn nói lên cái ý: tư duy quyết định vật chất! Chắc chắn sẽ có bạn "giãy nảy" lên là, nhưng vật chất vẫn tồn tại độc lập cơ mà!? Hehe, không, đấy là do bạn "nghĩ" thế đấy chứ, tức là tư duy của bạn "bảo (quyết định)" bạn như thế đấy chứ...<br /><br />Hê, cha nội, nói chuyện triết huyên thuyên rồi, quay lại chuyện khóc ngu của nhân dân Bắc Triều Tiên đê!<br /><br />Hehe, ừ thì quay lại.<br /><br />Mình nghĩ như thế này, con người chúng ta sinh ra có được một "phương tiện" để tư duy sáng tạo ra cuộc sống và văn minh cho chính mình, đó chính là ngôn ngữ, hay nói cho có vẻ "dân dã" một chút là "tiếng mẹ đẻ". Về điều này thì đã có rất nhiều nhà văn nhà thơ nói lên rồi trong các tác phẩm của họ, mình chỉ xin nêu ra đây bài văn mới nhất của giáo sư Nguyễn Quỳnh, bài <a href="http://tienve.org/home/visualarts/viewVisualArts.do;jsessionid=48E8999D6DC5D93633154BFB5CD8D585?action=viewArtwork&artworkId=14127">"Những mảnh gương soi"</a>, chính xác ra, đoạn này:<br /><br />"<span style="font-style: italic;">Vậy thì cảm-tính của tôi tống cổ í-thức của tôi ra ngoài, khi tôi thấy những cột mầu trong tranh của Hoàng Ngọc Biên, zựng lên như fướn lụa. Tôi cũng thấy những jòng bồng bềnh trong không-jan và thời-jan. Một cái gương không fản chiếu nhiều đời-sống chỉ là một mảnh vô-hồn. Tuy nhiên, <span style="font-weight: bold;"> khi gương-soi chiếu rọi nhiều đời-sống thì gương-soi đó trở thành biểu-tượng đưa chúng ta trở về cỗi uyên-nguyên vô thủy vô chung</span>. Và lạ thay, khi chợt nhận ra điều đó, nó júp tôi nhớ đến bài hát cho tam-ca không cùng jai-điệu của Zarathustra, một tác-fẩm lạ-lùng của Nietzsche trong đó đã một lần Nietzsche thấy thú “đau-thương” – quặn người lên đau vì sướng đến ngất-ngây!</span><span style="font-style: italic;" class="ss"></span>"<br /><br />Tức là, ngôn ngữ của nghệ sĩ, chính là tấm gương soi (nhìn vào đó ta thấy "<span style="font-style: italic;">thực tại và ký ức không im lặng</span>") cho chính nghệ sĩ, và nói rộng ra, với con người chúng ta cũng vậy, cuộc sống của chúng ta chính là hình ảnh chiếu rọi của tư duy qua tấm gương ngôn ngữ là "tiếng mẹ đẻ" của chúng ta...<br /><br />Lại <span style="font-style: italic;">chì</span> lại <span style="font-style: italic;">chiết</span> rồi, đang nói chuyện "khóc ngu" cơ mà?<br /><br />Đây, đây, mình nói ngay đây! Cũng như thế, có thể nhận định như vầy: từ khi cái Đảng Cộng sản ra đời, cụ thể là Đảng Cộng sản Việt Nam, thì cùng lúc cũng có một thứ ngôn ngữ mới ra đời, mà mình đặt tên cho nó là "tiếng Đảng đẻ". Không như "tiếng mẹ đẻ" là thứ tiếng yêu thương mà người mẹ truyền cho người con một cách tự nhiên, ấm áp ngọt ngào như dòng sữa mẹ, thứ "tiếng Đảng đẻ" này mang đầy sự "cứng lạnh" và độc ác, (kiểu như "<span style="font-style: italic;">Nay ở trong thơ nên có thép</span>"!) được Đảng độc tài "tống vào họng" nhân dân bắt "thấm nhuần" cho bằng được (chúng ta cứ xem cái sự "cách mạng văn hóa" là đốt sạch "tiếng mẹ đẻ" và đọc "sách đỏ Mao tuyển" của Trung Quốc, hay cái sự "lãnh tụ đời đời" Kim Nhật Thành bắt người dân Bắc Triều tiên hàng ngày phải học "trước tác" của mình, v.v...). Trong suốt quãng thời gian của những cái gọi là "giải phóng dân tộc", hay "xây dựng XHCN", thực ra chỉ là quá trình nhồi nhét "tiếng Đảng đẻ" vào đầu óc của người dân. Sự tình thật là "khốn nạn" cho người dân ở các nước bị Đảng độc tài "lãnh đạo", bởi vì, do chỉ được nói thứ "tiếng Đảng đẻ", nên suốt ngày họ chỉ có thể "tư duy" bằng "tiếng Đảng đẻ" mà thôi! Và như thế, là điều dễ hiểu khi cuộc sống của họ đầy những sự lầm than và uất ức, luôn bị đau thương và mất mát bao phủ, bởi vì, như mình đã có nói rồi đấy, bản chất của hệ thống độc tài là... <a href="http://tienve.org/home/activities/viewThaoLuan.do?action=viewArtwork&artworkId=13932">"bầy hầy"</a>! Và, đến đây, cái "sự khóc ngu" của nhân dân Bắc Hàn, chắc các bạn đã suy luận ra được rồi, chính là kết quả của bao năm tháng "học và nói" "tiếng Đảng đẻ", Đảng (cha con nhà Kim Nhật Thành) "<i>Bắt phong trần phải phong trần</i><i>, Cho thanh cao mới được phần thanh cao</i>"!<br /><br />Cũng như thế, tình hình ở Việt Nam ta không có gì gọi là "khả quan" hơn cả! Đều "quả dứa"! "Tiếng Đảng đẻ" dường như đã chiếm thế thượng phong trong cuộc sống của từng cá nhân con người. Chúng ta có thể lấy ví dụ cho cái sự "thấm nhuần tiếng Đảng đẻ" là câu thơ "thô lậu nhất" trong "văn chương xã hội chủ nghĩa" của Tố Hữu: "<span class="st"><em>Tiếng đầu lòng con gọi Stalin</em></span>", chỉ những kẻ thấm nhuần "tiếng Đảng đẻ" mới "xuất thần" một câu thơ "để đời" như vậy được, một người nói "tiếng mẹ đẻ" bình thường không bao giờ có thể "tư duy khù khờ" như thế!<br /><br />Bây giờ, mình xin nói tiếp về chuyện thời sự Việt Nam ta. Mới đây, chị Hoài đã "tái xuất giang hồ" bằng một loạt bài viết khá sâu sắc. Trong số những bài viết đó, mình có tìm thấy cái ý "thấm nhuần tiếng Đảng đẻ" trong bài viết mới nhất của chị ấy, bài <a href="http://www.procontra.asia/?p=189">"Sự lạc quan vô tận"</a>, ở đoạn văn này:<br /><br />"<span style="font-style: italic;">Tôi xin thử một câu trả lời: nửa thế kỉ qua, hệ thống toàn trị của Đảng đã biến đổi thành công bộ nhiễm sắc thể của các đảng viên, <span style="font-weight: bold;">“sự lãnh đạo của Đảng” đã ăn vào gen trong cơ thể họ và tự động phát tiết</span>, trong cả những tình huống không phù hợp nhất. Năm 2012 mở đầu với nhiều tin xấu: vụ bắt giữ nhà báo Hoàng Khương, vụ xung đột ở Tiên Lãng, vụ xét xử Lê Văn Luyện, những vụ xe cứ cháy người cứ chết từ cuối năm ngoái chưa dứt… Với tôi, phát ngôn của ông Chu Hảo, rằng “</span><strong style="font-style: italic;">chưa nhất thiết giải thể sự lãnh đạo của Đảng với tầng lớp trí thức ở trong nước</strong><span style="font-style: italic;">”, là thông điệp tệ nhất.<br /></span><br />...<span style="font-style: italic;">Nếu cách tư duy, cách diễn đạt, nếu ngôn ngữ chính thống này hoàn toàn thắng thế thì trong vòng ba thế hệ tới, <span style="font-weight: bold;">sẽ không còn ai đọc và hiểu những cuốn sách do Nhà xuất bản Tri Thức ấn hành.</span></span>"<a href="http://www.procontra.asia/?p=189" c="" quan="" n="" span="" style="font-style: italic;"></a><br /><br />Tức là, bởi vì đã lâu tư duy chỉ bằng một thứ ngôn ngữ độc nhất là "tiếng Đảng đẻ", nên "thấy" cũng chỉ độc nhất rằng "<strong>chưa nhất thiết giải thể sự lãnh đạo của Đảng với tầng lớp trí thức ở trong nước</strong>", bởi vì nếu "<strong>giải thể sự lãnh đạo của Đảng với tầng lớp trí thức ở trong nước</strong>", tức là không nói "tiếng Đảng đẻ" nữa, thì nói tiếng gì đây? Và cũng bởi vì, "tiếng mẹ đẻ" của chúng ta đã bị, một cách chua xót, "<span style="font-style: italic;">bay đi (ít) nhiều</span>" lắm rồi, còn rất ít người "chăm sóc nâng niu giữ gìn" nó, mà giờ đây, con người ở xã hội Việt Nam, có thể nói, bắt đầu ngay từ khi chào đời, đều bị Đảng CSVN "bắt ép" học "tiếng Đảng đẻ", để "nói", để "nghĩ", để "khom lưng", để "cúi đầu", và, thật nực cười, để "<span style="font-style: italic;">xây dựng đất nước hơn mười ngày nay</span>" theo "định hướng XHCN" trong cái vòng - nói như chị Hoài là "lạc quan vô tận" - u mê dường như bất tận là cái Chủ nghĩa Cộng sản!<br /><br />À, ra thế! Vấn đề là ở đây đây! Vậy giải quyết vấn đề đi cha nội!<br /><br />Hehe, cực dễ! Chúng ta có thể nói <a href="http://tienve.org/home/literature/viewLiterature.do?action=viewArtwork&artworkId=10763">"một tiếng nói khác"</a> như anh Viện, hoặc... tất cả chúng ta hãy đồng loạt "nhắm mắt lại" và không nói "tiếng Đảng đẻ" nữa, thế thôi, tức khắc ĐCSVN sẽ "biến mất", mọi sự "<span style="font-style: italic;">người ta lớn</span> (Đảng CSVN quang vinh muôn năm) <span style="font-style: italic;">bởi vì ngươi quì xuống</span> (khóc ngu)" sẽ "không còn", bầu trời văn minh sẽ bừng sáng, tiếng cười tự do sẽ ngân vang! Ha, ha, ha...<br /><br />Thế nhá!<br /><br /><br /></div>Trương Đức Bloghttp://www.blogger.com/profile/00852580828730905658noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-7744002327830072017.post-17519756464742519572012-01-07T01:18:00.000-08:002012-01-07T03:54:06.816-08:00Còn con người thì... "khù khờ"?<div style="text-align: justify;">Hôm rầy có một thằng bạn mới hỏi mình một câu như thế này: Ờ, cũng có thể cha nội nói đúng là <a href="http://tienve.org/home/activities/viewThaoLuan.do?action=viewArtwork&artworkId=14033">nhân loại đã đánh mất tình thương</a>, nhưng như thế giờ đây nhân loại trở thành là gì? Mình mới nhẹ nhàng mỉm cười bảo nó, khù khờ, đánh mất tình thương, không trở thành "khù khờ", thì trở thành gì vào đây nữa hả trời!<br /><br />Mình nghiệm ra một điều: ở trên đời này, có những thứ mà con người ta phải nhắm mắt lại mới "thấy" được! Ví dụ như là giấc mơ (trong khi ngủ), hay là cơn sướng tâm lý (<a href="http://galeria.index.hu/kulfold/2011/12/21/orok_es_megbonthatatlan_elvtarsi_baratsag/21">khi hôn nhau</a>, lúc làm tình), hoặc "cõi hư vô" của các nhà tu khi ngồi thiền...<br /><br />Tức là con người ta có mắt cũng như không, nhiều khi không cần sử dụng đôi mắt nhưng vẫn "thấy"! Có thể đi sâu vào đề tài này, nhưng ở đây không phải là mục đích chính của mình hôm nay, mà mình muốn "đi sâu" vào cái sự... khù khờ của nhân loại chúng ta cơ!<br /><br />Có một câu văn rất hay nói lên tất cả cái sự khù khờ của nhân loại chúng ta, đó là câu văn này:<br /><br />"<span style="font-style: italic;">Và trên những cánh đồng canh tác, chúng ta đã thờ phượng các nữ thần phồn thực, những người đàn bà có hông nở nang và đôi vú phong nhiêu. <span style="font-weight: bold;">Nhưng qua thời gian, họ đã bị thay thế bằng những nam thần dữ dằn của chiến tranh</span>. Và chúng ta đã hát những bài tụng ca để vinh danh các hoàng đế, các thủ lĩnh chiến binh, và các giáo sĩ thượng phẩm.</span>"<br /><br />Mình trích trong <a href="http://tienve.org/home/literature/viewLiterature.do?action=viewArtwork&artworkId=13926">"Sử yếu của văn minh"</a> của Eduardo Galeano (Hoàng Ngọc-Tuấn dịch). Đấy, các bạn cũng thấy đấy, qua thời gian, loài người chúng ta đã trở thành quá "khù khờ" khi mà chúng ta bỏ "<span style="font-style: italic;">các nữ thần phồn thực, những người đàn bà có hông nở nang và đôi vú phong nhiêu</span>" để đi thờ phụng "<span style="font-style: italic;"><span style="font-weight: bold;">những nam thần dữ dằn của chiến tranh</span></span>" và "<span style="font-style: italic;">hát những bài tụng ca để vinh danh các hoàng đế, các thủ lĩnh chiến binh, và các giáo sĩ thượng phẩm.</span>"!<br /><br />Quay lại "sự nhắm mắt". Ý mình muốn nói, loài người chúng ta, bên cạnh đôi mắt, còn có cái đầu, chính xác ra, trí óc, để "thấy" mọi sự ở trên đời. Ở đây, mình liên tưởng đến <a href="http://en.wikipedia.org/wiki/Cogito_ergo_sum">câu nói nổi tiếng</a> của René Descartes: "Cogito, ergo sum"("Tôi tư duy, tôi tồn tại"). Nghĩa là, nếu chúng ta <a href="http://tienve.org/home/visualarts/viewVisualArts.do?action=viewArtwork&artworkId=14059">"mất đầu"</a>(không còn mắt và bộ não), thì sự việc sẽ xảy ra sao đây?<br /><br />Hì, mình xin nói một cách "văn vẻ" rằng, khi chúng ta "mất đầu", tức là "không tư duy", chúng ta vẫn tồn tại, nhưng không còn thông minh như... Descartes nữa, hehe, mà rất... "khù khờ", hahaha!<br /><br />Mà đúng như thế đấy! Đây nhá, mình có thể dẫn chứng ra đây vài "sự kiện lịch sử" biểu hiện cái khù khờ của nhân loại chúng ta như thế này:<br /><br />Chúng ta đã "đem Chúa đi đóng đinh trên cây thập tự", đánh mất tình thương mà Thượng Đế qua Chúa gửi đến chúng ta.<br /><br />Chúng ta đã "đẻ ra" <a href="http://tienve.org/home/activities/viewThaoLuan.do?action=viewArtwork&artworkId=13852"> một "bóng ma"</a> là Chủ nghĩa cộng sản để tự tàn phá văn minh mình.<br /><br />Chúng ta đã sáng chế ra một cái "bẫy người" là bom nguyên tử để tự hủy diệt mình.<br /><br />Chúng ta, nói như Galeano, "thờ phụng những nam thần dữ dằn của chiến tranh" là những con Quỷ Sứ của thời đại, để đến tận bây giờ, ở cái thế kỷ thứ 21 của nền văn minh loài người, chúng vẫn còn "hoành hành" reo rắc đau thương, như ở vài nước "định hướng XHCN": Việt Nam, Bắc Triều Tiên, Cuba, Trung Quốc chẳng hạn.<br /><br />V.v... và v.v...<br /><br />Nhưng biết rồi, khổ lắm, nói mãi, cha nội ơi! Ai chả biết thế, nhưng vấn đề ở đây là làm sao... "giải quyết vấn đề" đây?<br /><br />Hehe, "giải quyết vấn đề"? Hehe, hơi khó, hơi khó đấy! Nhất là khi chúng ta đã quá "khù khờ"! Tất nhiên, có thể <a href="http://tienve.org/home/activities/viewThaoLuan.do?action=viewArtwork&artworkId=14047">"lạc quan"</a> như bác Khuất Đẩu, tức là "<span style="font-style: italic;">Biết đâu đó, thánh nhân nhiều khi đãi kẻ khù khờ!</span>", nhưng, chúng ta đã "chờ" thánh nhân trong suốt hơn "80 năm" qua từ khi Đảng CSVN ra đời rồi, "thánh nhân đãi kẻ khù khờ" đâu chẳng thấy, chỉ toàn... đau thương và mất mát, hoặc nếu chỉ nói về nhân dân Bắc Triều Tiên, từ năm 1948 cho đến bây giờ, họ đã "khù khờ" như thế là được hơn 60 năm rồi đấy chứ, đúng không, sao "thánh nhân" không "đãi" đi cho nhân dân Bắc Triều Tiên... "dễ thở" hơn đi?<br /><br />Nói tóm lại, cái "sự mất đầu" để trở nên "khù khờ" của "nhân dân", rất chi là... nan giải. Mình cũng chưa nghĩ ra được cách "giải quyết" như thế nào cả! Chắc cứ phải mong chờ vào các nhà văn nhà thơ thôi, chắc thế! Bởi vì, "sự mất đầu" của loài người chúng ta, một phần do chúng ta "nhắm mắt làm ngơ", phần nữa do chúng ta cứ "để mặc" "những con dao" trong tay lũ độc tài vung xuống "chặt đầu" chúng ta, và, <a href="http://tienve.org/home/literature/viewLiterature.do?action=viewArtwork&artworkId=2014">nói theo cách của nhà thơ</a> Nguyễn Quốc Chánh, là:<br /><br />"<span style="font-style: italic;">Tao là cái thoi thóp chình ình trên thớt- </span><div class="txt"><span style="font-style: italic;">đụ má tụi mày cứ không ngớt mài dao!</span>"<br /></div><br />Mình chợt nhớ đến một câu ngạn ngữ cổ xưa của người Do-thái, câu "<span style="font-style: italic;">Con người suy nghĩ, còn Thượng Đế thì cười</span>", và, liên hệ với cái sự "hỗn loạn" của thời đại chúng ta, có thể nói tiếp như thế này chăng:<br /><br />Thượng Đế cười, còn con người thì... "khù khờ"?<br /></div>Trương Đức Bloghttp://www.blogger.com/profile/00852580828730905658noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-7744002327830072017.post-55079381208844157992011-12-31T03:52:00.000-08:002011-12-31T07:40:30.694-08:00Đi tìm... Tình thương đã mất!<div style="text-align: justify;">Ở cái xứ mình đang sống - đất nước Hungary ấy mà -, người dân có câu châm ngôn rất hay là: Cái đơn giản nhất là cái vĩ đại nhất, và Tình thương là thứ đơn giản nhất trên thế gian này!<br /><br />Tất nhiên, theo mình nghĩ, các dân tộc khác chắc cũng có những châm ngôn tương tự, nhưng mình nghiệm thấy, loài người chúng ta, sau suốt "chiều dài lịch sử mấy nghìn năm", có vẻ... "đã đánh mất" Tình thương - thứ vĩ đại nhất ấy của mình!<br /><br />Nhớ năm ngoái, mình có đọc được một bài dịch của bác Trần Quốc Việt đăng trên <span style="font-style: italic;">talawas</span>, bài <a href="http://www.talawas.org/?p=9119">"Aleksandr Solzhenitsyn - Con người đã quên Chúa"</a>. Bài dịch dài, nhưng tóm tắt lại, theo mình nghĩ, Solzhenitsyn dường như cũng chỉ muốn nói lên một điều cực kỳ đơn giản cho chúng ta là, từ khi đem Chúa đi đóng đinh trên cây thập tự, con người từ đó đã đánh mất tình thương!<br /><br />Tất nhiên sẽ có nhiều bạn không đồng ý với suy nghĩ này của mình, nhưng trong mấy ngày cuối năm này, mình liên tiếp đọc được những bài viết bài dịch của nhiều tác giả, và nhận thấy, nội dung của chúng, đều như khẳng định suy nghĩ trên của mình là đúng.<br /><br />Chẳng hạn như trong bài <a href="http://tienve.org/home/literature/viewLiterature.do?action=viewArtwork&artworkId=13981">Nhân loại</a> do bác Hoàng Ngọc-Tuấn dịch, mình đọc được đoạn này: "<span style="font-style: italic;">Giờ đây chúng ta không biết phải chăng mình là kiệt tác của Thượng Đế hay là trò giễu dở của Quỷ Sứ</span>". Tức là, nhà văn Eduardo Galeano muốn nhắn nhủ cho chúng ta rằng, giờ đây trên thế giới đã hình thành hai loại người: một là "thiên thần", hai là "quỷ sứ". Và chúng ta đều biết, "thiên thần" thì có tình thương, còn "quỷ sứ" thì không, hay nói cách của mình là, loại người đánh mất tình thương thì trở thành "quỷ sứ"!<br /><br />Mà đúng như thế đấy. Đây nhá, trong bài dịch khác (cũng của bác Tuấn), mình đọc được đoạn này:<br /><br />"<span style="font-style: italic;">Nước mắt của mặt trời rơi xuống đất và tạo nên bùn.</span><br /><span style="font-style: italic;">Và từ chất bùn ấy con người đã ra đời.</span>"<br /><br />Tức là, như trong <a href="http://tienve.org/home/activities/viewThaoLuan.do?action=viewArtwork&artworkId=13932">bài trước</a> mình có nói, con người chúng ta, nguyên thủy được tạo bởi "nước mắt yêu thương của mặt trời", hay bởi "tình thương của Thượng Đế".<br /><br />Điều này cũng dễ hiểu thôi, (bởi nó đơn giản mà!), cuộc sống thưở đầu tiên của loài người, như Galeano đã nói:<br /><br />"<span style="font-style: italic;">Cuộc sống, không tên, không ký ức, rất cô đơn. Nó có đôi bàn tay, nhưng không có ai để sờ chạm. Nó có cái miệng, nhưng không có ai để chuyện trò. Cuộc sống là một, và một vẫn là không.</span><br /><span style="font-style: italic;">Thế rồi khát vọng giương cung bắn. Mũi tên của khát vọng chẻ ngay chính giữa cuộc sống, và cuộc sống trở thành hai.</span><br /><span style="font-style: italic;"><span style="font-weight: bold;">Hai mảnh nhìn thấy nhau và cười. Chúng lại cười</span>, và sờ chạm vào nhau.</span>",<br /><br />được "sinh sôi nảy nở", chính là do "tiếng cười"! Mà "tiếng cười", là biểu hiện của tình thương, đúng không các bạn?!<br /><br />Vậy thì do đâu và do ai, mà loài người chúng ta, giờ đây "đã đánh mất tình thương"?<br /><br />Để trả lời câu hỏi có vẻ "phức tạp ghê" này, có lẽ mình không đủ... "sức", hehe, nhưng mình cứ thử, nhé!<br /><br />Mình nghĩ, từ khi "Chúa bỏ loài người ra đi" (ở đây mình xin mở ngoặc một chút như thế này: cái sự "bỏ loài người ra đi của Chúa", cũng là do loài người chúng ta, chính xác ra, do "những con Quỷ Sứ" gây ra đấy!), thì may mắn thay cho chúng ta là, chúng ta còn có những nhà văn nhà thơ, họ luôn luôn, bằng tác phẩm của mình, nhắc nhở cho chúng ta hãy ghi nhớ và trao cho nhau tình thương trong cuộc sống trần gian nhiều "hỗn loạn" như ngày nay này. Trong một <a href="http://www.tienve.org/home/literature/viewLiterature.do;jsessionid=0EB217D7C483D571DE92E75407D69ED4?action=viewArtwork&artworkId=13533">bài dịch</a> của Hoàng Ngọc Trâm, mình cứ bị ám ảnh mãi bởi đoạn văn này của Paulo Coelho: "<span style="font-style: italic;" class="txt-i">Lạy Chúa, xin Ngài bảo vệ chúng tôi, bởi vì Cuộc Sống là cách duy nhất để chúng tôi có thể chứng thực sự kỳ diệu của Ngài. Mong sao đất đai tiếp tục biến những hạt giống thành lúa mì, mong sao chúng tôi tiếp tục biến lúa mì thành bánh mì. <span style="font-weight: bold;">Và điều này có thể thực hiện được nếu chúng tôi có Tình Thương</span>...</span>", hay đoạn này trong bài <a href="http://www.tienve.org/home/literature/viewLiterature.do;jsessionid=0EB217D7C483D571DE92E75407D69ED4?action=viewArtwork&artworkId=13712">"Đám mây và cồn cát"</a>, cũng của Paul Coelho: "<span style="font-style: italic;">Và <span style="font-weight: bold;">tất cả cũng vì, ngày xưa, có một đám mây đã biết yêu</span>, và đã không ngần ngại dâng hiến cuộc đời chàng cho tình yêu đó.</span>" Tất cả chúng ta, chắc chắn đều đồng ý với mình là, Tình Yêu, cũng là một "dạng" của Tình Thương! Có biết bao những tác phẩm văn chương viết về Tình thương mà các nhà văn (Thiên Sứ - nói như chị Phạm Thị Hoài) đã để lại cho chúng ta và chúng ta đã "không màng"?!<br /><br />Và như thế, những thứ gì, gọi là "giết đi tình thương", hay "hủy diệt văn chương", chính là tội đồ cho sự "đánh mất tình thương" của loài người, mình nghĩ thế!<br /><br />Chúng ta có thể tìm thấy "lời buộc tội" đích đáng ấy trong tùy bút mới nhất của Eduerdo Galeano, bài <a href="http://tienve.org/home/literature/viewLiterature.do?action=viewArtwork&artworkId=14029">"Những cái cớ"</a>:<br /><br />"<span style="font-style: italic;">Trong hàng ngũ những người khởi đầu cuộc cách mạng, không còn một ai sót lại. <span style="font-weight: bold;">Tất cả đều bị thanh trừng: họ bị chôn sống, bị bắt giam, hay bị trục xuất</span>. Và họ bị xoá bỏ khỏi những bức ảnh chính thức và những cuốn sách viết về lịch sử. </span><p style="font-style: italic;" class="txt"><span style="font-weight: bold;">Cuộc cách mạng đã tôn vinh lên ngai vàng kẻ thô lậu nhất trong hàng ngũ lãnh đạo của nó</span>.</p><span style="font-style: italic;"> </span><p class="txt"><span style="font-style: italic;">Stalin giết hết những người mà hắn không thấy vừa lòng, những người nói “không”, những người không nói “dạ”, những người mà hắn thấy nguy hiểm cho hôm nay, và những người mà hắn thấy có thể sẽ trở nên nguy hiểm cho ngày mai, hắn giết họ vì những gì họ đã làm và những gì mà họ có thể sẽ làm, hắn giết để trừng phạt, hay để phòng ngừa.</span>"</p><p class="txt">Chủ nghĩa cộng sản đã "đẻ" ra một loạt "những con quỷ sứ" cho loài người chúng ta. Và Việt Nam cũng không thoát khỏi cái "hình phạt" khốn nạn đó!</p><p class="txt">Nhắc đến Stalin - một trong các con "Quỷ Sứ lớn nhất" - mà mình chợt nhớ tới "anh" Tố Hữu nhà ta. Hôm trước, bác Khuất Đẩu có nói trong bài viết <a href="http://tienve.org/home/activities/viewThaoLuan.do?action=viewArtwork&artworkId=14008">"Khóc trong mê muội và sợ hãi"</a> rằng, <span style="font-style: italic;">Tố Hữu đã trở thành nhà thơ lố bịch và mê muội nhất khi khóc một người mà sau đó chính dân Liên Xô nguyền rủa là tên đồ tể</span>, thì mình mới nghĩ rằng, "ông Lành" nhà ta, trở thành "lố bịch và mê muội" cũng phải thôi, từ hồi tập nói, <a href="http://saohomsaomai.wordpress.com/2011/12/21/ngh%E1%BB%87-thu%E1%BA%ADt-nang-bi/">"<span style="font-style: italic;">Tiếng đầu lòng con gọi Stalin</span>"</a>, thì lấy đâu ra mà không "lố bịch và mê muội", "anh" Tố Hữu nhà ta đã "đánh mất tình thương", bỏ nhà bỏ cửa, và tai hại hơn, bỏ cha bỏ mẹ, bỏ anh chị em, bỏ tất cả những người thân, để "đi theo cách mạng" như tất cả những người cộng sản Việt Nam khác, những kẻ mà, hoặc là tập kết ra miền Bắc, hoặc lên rừng nằm vùng, hoặc "xung phong đi bộ đội vượt Trường Sơn cứu nước", và sau này, từ khi "cách mạng thành công" cho đến tận bây giờ, đã "<span style="font-weight: bold;">tôn vinh lên ngai vàng kẻ thô lậu nhất trong hàng ngũ lãnh đạo của nó</span>" và, đồng thời, đặt lên bàn thờ tổ tiên" như "cha già dân tộc" một tay "cha căng chú kiết" là Hồ Chí Minh. Một con người bình thường có tình thương, không bao giờ làm cái điều "hỗn loạn" ấy cả!</p><p class="txt">Thế tức là anh Tố Hữu, quá "dốt" phải không cha nội?</p><p class="txt">Hehe, đúng rồi, anh ấy "dốt", đã đành, tai hại cho dân lành Việt Nam là, kéo theo cả một lũ <a href="http://tienve.org/home/activities/viewThaoLuan.do?action=viewArtwork&artworkId=13906">"lãnh đạo nối gót"</a> cũng "dốt" như thế!<br /></p><p class="txt">Có thể nói, một minh chứng "sinh động nhất" cho sự thiếu tình thương của nhân loại chúng ta, là đất nước Bắc Triều Tiên. Mình nghiệm ra điều này, cứ cái gì mà con người ta cố tình "tỏ vẻ" ra là có, nhưng thực sự là, cái ấy thiếu. Mình lấy ví dụ, chẳng hạn như qua "cái nho nhỏ" là <a href="http://tienve.org/home/activities/viewThaoLuan.do?action=viewArtwork&artworkId=14002">sự dịch "sai bét nhè"</a> của Cao Việt Dũng, chúng ta thấy được rằng, anh CVD luôn "tỏ vẻ" ra là mình nắm vững tiếng Pháp, mình là "cao thủ" đây, song thực tế thì anh ấy lại... "dốt", phạm bao nhiêu là lỗi trong quá trình dịch thuật. Hoặc như "cái to to" hơn một chút là cái sự mà Đảng CSVN luôn "ra rả" suốt ngày ở trong nước là "quang vinh muôn năm", hay "chính nghĩa sáng ngời", hay "đỉnh cao chói lọi", nhưng thực tế thì "thối nát", "lưu manh", hay... "bầy hầy" bỏ mẹ!</p><p class="txt">Quay lại Bắc Triều Tiên, chúng ta hẳn đồng ý với bác Khuất Đẩu rằng, sự khóc lóc (biểu hiện sự thương tiếc vị lãnh tụ họ Kim vửa chết) của người dân Bắc Triều Tiên là sự giả vờ, bị ép buộc, họ chỉ cố tình "tỏ vẻ" ra là thương tiếc thôi. Tức là, từ kẻ đứng đầu, cho đến những người dân bình thường, qua mấy chục năm "xây dựng XHCN", đã trở thành những con người không biết tình thương là gì. Mà đúng như thế đấy, nhìn ảnh người con trai Kim Jong-un, mình chưa thấy cái anh con trai này... cười bao giờ cả! Mình mới nghĩ, thế này thì bỏ mẹ, một con người không có một chút tình thương nào, còn "cay nghiệt" hơn ông bố của anh ta, mà lên "ngai vàng" cai trị, thì cái đất nước Bắc Triều Tiên này còn... "khổ" dài, huhu...</p><p class="txt">Nhưng thôi, có lẽ mình viết cũng đã dài, mình xin tạm ngừng ở đây, mình phải đi chuẩn bị đón giao thừa với người thân đây, hihi.</p><p class="txt">Kính chúc tất cả các bạn một Năm Mới An Khang Thịnh Vượng và đầy Tình thương!</p><p class="txt">Trương Đức.<br /></p><p class="txt"><br /></p></div>Trương Đức Bloghttp://www.blogger.com/profile/00852580828730905658noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-7744002327830072017.post-73672963220252334992011-12-22T01:59:00.000-08:002011-12-22T05:55:59.902-08:00Viết nhân chuyện "đi bơi" của Kafka và "đi đời" của nhà Kim...<div style="text-align: justify;">Nhớ năm ngoái anh Viện có một bài viết <a href="http://tienve.org/home/literature/viewLiterature.do?action=viewArtwork&artworkId=11901">"điểm mặt"</a> văn học Việt Nam, năm nay không biết thế nào anh Viện ơi!?<br /><br />Hôm nay mình tranh thủ, gọi là... "trong thời gian chờ đợi", hihi, cũng thử "điểm mặt" một vài sự kiện, không phải về văn học, mà là về... "đi" của nhân loại xem sao, nhé, hehe!<br /><br />Cũng nhớ năm ngoái, nhân giải World Cup 2010, bác Hoàng Ngọc-Tuấn gửi đến chúng ta <a href="http://tienve.org/home/activities/viewTopics.do?action=viewArtwork&artworkId=10916">một loạt bài dịch về bóng đá</a> rất hay, đọc mà mình cũng thấy... "khoái trá" như bác ý, hihi! Nhắc lại chuyện này, chẳng qua là mình có cái ý muốn nói như thế này: Vẫn biết rằng, "dưới mặt trời và trong bóng tối" thì túc cầu là trò thể thao được chúng ta ưa chuộng nhất, nhưng, với những kẻ... "lừa banh sút bóng dốt" như mình, thì có lẽ, <a href="http://tienve.org/home/literature/viewLiterature.do?action=viewArtwork&artworkId=13952">"đi... bơi"</a> sẽ là "môn tập sức khỏe" thích nhất, có lẽ thế!<br /><br />Đó là bởi vì, trong cái năm 2011 "yêu dấu" này, có nhiều sự kiện chính trị xã hội dồn dập xảy ra trên cái thế giới - cũng "yêu dấu" - này của chúng ta. Mở đầu có lẽ, là cái <a href="http://vi.wikipedia.org/wiki/%C4%90%E1%BA%A1i_h%E1%BB%99i_%C4%90%E1%BA%A3ng_C%E1%BB%99ng_s%E1%BA%A3n_Vi%E1%BB%87t_Nam_XI">đại hội XI của Đảng Cộng sản Việt Nam</a>, cái đảng mà cũng..., nói như thế nào nhỉ?, à, đúng rồi, ...<a com="" node="" 939="">"yêu dấu"</a> của dân do dân và vì dân như ai, để "bầu bán" ra những nhân vật "lãnh đạo yêu dấu" cho nhân dân Việt Nam trên con đường đi... đâu đó mình chưa biết được, để mình sẽ nói sau vậy, nhé, hehe...<br /><br />Rồi tiếp theo, là những thiên tai giáng xuống đầu nhân loại, tiêu biểu nhất là sự kiện <a href="http://en.wikipedia.org/wiki/2011_T%C5%8Dhoku_earthquake_and_tsunami">động đất ở Tohoku</a>, gây ra thiệt hại nặng nề về sinh mạng con người và của cải vật chất đối với nhân dân Nhật Bản. Rồi những "cuộc xuống đường" của nhân dân Ả-rập, và sự đàn áp của chính quyền độc tài đối với họ, những cái chết của những người dân bình thường, và sau đó, của "những nhân vật lãnh tụ yêu dấu" như là Osama bin Laden, Gaddafi, ...<br /><br />Đối với nhân dân Việt Nam "yêu dấu" của chúng ta thì sao cha nội?<br /><br />Hehe, thì cũng rứa chứ sao, làm sao thoát khỏi... "lưới trời lồng lộng"! Đây nhá, mình kể sơ sơ ra đây vài vụ nhá: Vinashin vỡ nợ này, bắt Cù Huy Hà Vũ này, biểu tình chống bành trướng của Trung Quốc này, những cuộc bắt bớ bỏ tù này, <a href="http://truongduynhat.vn/?p=4498">"đạp vào mặt"</a> này, ...này, ....này, ...này!<br /><br />Đấy, thấy chưa?! Và cuối cùng, gần đây nhất, là sự "đi đời nhà... Kim (Jong-il)"! Nhân vật Kim này, cũng là một "lãnh tụ" rất chi là "yêu dấu" đấy, nhưng không phải của nhân dân Việt Nam(?), mà là của nhân dân Bắc Triều!<br /><br />Mình liệt kê... "loằng ngoằng" ra như thế, gọi là... "điểm mặt" vài sự kiện chính của năm 2011 (chắc chắn vẫn còn thiếu), chẳng qua cũng là mình muốn nói lên một cái sự rất chi là... "hỗn loạn" của loài người chúng ta!<br /><br />Mà đúng như thế đấy! Để mình giải thích: chả là hôm trước, khi mình đọc câu này trong bài <a href="http://tienve.org/home/literature/viewLiterature.do?action=viewArtwork&artworkId=13952">"Đi bơi"</a> của Richard Flanagan trên Tiền Vệ: "<span style="font-style: italic;">...Nhưng những niềm tin chính trị của Turgenev hay Dickens không còn là lý do tại sao chúng ta đọc những nhà văn này, cũng như sự ngược đãi đối với Pasternak hay việc tịch thu những kiệt tác của Grossman không phải là nguyên do khiến những cuốn sách này được xem là quan trọng. Chúng tiếp tục được đọc, có lẽ, bởi vì chúng ta nhận ra rằng, một cách giản dị, <span style="font-weight: bold;">chúng phản ánh trung thực sự hỗn loạn của cuộc sống.</span></span>"(Phan Quỳnh Trâm dịch), thì mình chợt nhớ đến câu này của Eduardo Galeano trong bài <a href="http://tienve.org/home/literature/viewLiterature.do?action=viewArtwork&artworkId=13926">"Sử yếu của văn minh"</a>:<br /><br />"<span style="font-style: italic;">Và chúng ta đã mệt mỏi, không muốn đi lang thang qua rừng và dọc theo những bờ sông nữa.</span>..<br /><p class="txt">...<span style="font-style: italic;">Xa xa sau lưng mình, <span style="font-weight: bold;">chúng ta đã bỏ lại cái thuở còn đi lang thang không có nhà cửa và không có điểm đến.</span></span></p><span style="font-style: italic;"> </span><p class="txt"><span style="font-style: italic;">Kết quả của văn minh rất đáng ngạc nhiên: cuộc sống của chúng ta đã trở nên an toàn hơn nhưng ít tự do hơn, và chúng ta phải làm việc nặng nhọc hơn...</span>"(Hoàng Ngọc-Tuấn dịch)<br /></p><p class="txt">Tức là, mình nghĩ, cái gọi là "<span style="font-style: italic;">cuộc sống của chúng ta đã trở nên an toàn hơn nhưng ít tự do hơn, và chúng ta phải làm việc nặng nhọc hơn</span>" phải chăng là cách nói khác - cho "nhẹ nhàng hơn" chăng? - của "sự hỗn loạn" của cuộc sống?!<br /></p><p class="txt">Có thể lắm, bởi vì thế giới ngày nay, ý mình nói cái "văn minh của loài người chúng ta", với bao "chủ nghĩa" và các "công cuộc cách mạng" này nọ, ví dụ như cái "định hướng XHCN của ĐCSVN yêu dấu" chẳng hạn, đã trở thành một mớ "hỗn loạn", mà tất cả những ai có sự tỉnh táo (như... mình chẳng hạn, hehe!) cũng đều có thể nhận thấy!</p><p class="txt">Ừ, cũng có thể là như thế! Mà cái "sự hỗn loạn của cuộc sống" này, là do... "những thằng nào" gây ra vậy cha nội?</p><p class="txt">Hehe, tất cả "những sự hỗn loạn của cuộc sống", đều do <a href="http://tienve.org/home/activities/viewThaoLuan.do?action=viewArtwork&artworkId=13932">"những thằng bầy hầy"</a> gây ra hết...</p><p class="txt">Chứ không phải do... "những thằng khách quan" gây ra hả cha nội?</p><p class="txt">Hehe, không phải đâu, những sự hỗn loạn của cuộc sống, không phải do "những thằng khách quan" gây ra như chị Hoài nói đâu, mà chính là do "những thằng bầy hầy" gây ra!<a href="http://tienve.org/home/activities/viewThaoLuan.do?action=viewArtwork&artworkId=13932%3E" ng="" y="" a=""></a><span style="text-decoration: underline;"></span></p><p class="txt"><span style="text-decoration: underline;"></span><a org="" home="" literature="" action="viewArtwork&artworkId=13952"">Quay trở lại chuyện "đi bơi"</a>. Mình thấy thế này, tức là mình đặt câu hỏi: Khi loài người "<span style="font-style: italic;">chúng ta đã mệt mỏi, không muốn đi lang thang qua rừng và dọc theo những bờ sông nữa... </span><span style="font-style: italic;">Xa xa sau lưng mình, chúng ta đã bỏ lại cái thuở còn đi lang thang không có nhà cửa và không có điểm đến</span><span style="font-style: italic;">", </span>những nhà văn nhà thơ, như Kafka chẳng hạn, họ "đi bơi", còn chúng ta - những người còn lại -, làm gì?</p><p class="txt">Mình không biết rõ lắm, nhưng mình được biết "việc làm cả đời" của "lãnh tụ yêu dấu" họ Kim là...<a href="http://kimjongillookingatthings.tumblr.com/">"đi xem"</a>. Và hệ quả của việc cả đời không làm gì sất, (ở đây mình xin mở ngoặc một chút như thế này: "những kẻ bầy hầy" - tuy <a href="http://tienve.org/home/activities/viewThaoLuan.do?action=viewArtwork&artworkId=13906">có nhiều bằng nhưng dốt</a>, không biết làm gì cả, chỉ "nói mồm mị dân" rất giỏi và đàn áp nhân dân để giữ quyền lực thì rất "thiện nghệ", song lại được bầu vào quốc hội phát biểu ngu ngơ, hoặc làm lãnh đạo thì tỏ ra yếu kém, hoặc đứng đầu chính quyền nhưng đất nước nghèo nàn vẫn hoàn nghèo nàn, v.v... -, thực ra là một lũ "ăn không ngồi rồi" báo cô thiên hạ, và tất cả những sự "nhàn cư vi bất thiện" ấy của bọn chúng, đã là biểu hiện của một "sự hỗn loạn" của một xã hội, của một đất nước rồi!) chỉ "đi xem" thôi của họ Kim này, đã gây ra "sự hỗn loạn" là từ đời ông Kim Nhật Thành nắm quyền thống trị cả đất nước bắc Triều, qua đời bố Kim Chính Nhật, đến đời con bây giờ là Kim Chính Vân. Nếu chúng ta bàn riêng về cuộc đời của Kim Jong-il, tức là một cái sự là: một kẻ không biết có bằng cấp gì không, nhưng suốt ngày chỉ thích "đi xem" và bảo vệ (rồi truyền tiếp cho con) "ngai vàng của thằng bố để lại" như nhà họ Kim vừa chết đây, đối với lẽ thường tình của cuộc sống văn minh nhân loại, không là "sự hỗn loạn" thì là gì đây?</p><p class="txt">Có rất nhiều sự hỗn loạn của loài người chúng ta, nhưng việc kể ra, đáng tiếc là mình không đủ "trình độ" để viết rõ ràng và chi tiết ra đây được, có lẽ các nhà văn nhà thơ của chúng ta, họ viết được hay hơn nhiều, chắc chắn thế! Mình, chỉ xin nêu ra đây một cái sự hỗn loạn của Việt Nam ta là: một tay "cha căng chú kiết" như một... bóng ma là Hồ Chí Minh, song lại "bắt" tất cả "những người còn lại" phải gọi bằng "bác", bằng "cha già dân tộc", ấy không là sự hỗn loạn, thì là gì đây hả trời?! Nhưng mà thôi, mình, với tư cách là một... thằng người bình thường thôi, chỉ biết làm những chuyện bình thường thôi, như là đi xem... bóng đá chẳng hạn thôi, và tất nhiên thôi, cả "đi bơi" nữa, hehe, bởi vì, "đi xem bóng đá" và "đi bơi", là những môn chơi... rất "lành mạnh văn minh" các bạn ạ! Chúng ta hãy đi bơi đi! Như Kafka! Đừng có dại mà theo ĐCSVN "đi... đời"! Như nhà Kim! Nhá!<br /></p><p class="txt">Chúc tất cả các bạn một mùa Giáng Sinh an lành!</p><p class="txt">Thân ái,</p><p class="txt">Trương Đức<br /></p></div>Trương Đức Bloghttp://www.blogger.com/profile/00852580828730905658noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-7744002327830072017.post-3381334028214572402011-12-15T12:38:00.000-08:002011-12-15T15:53:57.690-08:00"Chí Phèo" trong dịch thuật, hay chuyện "Lấy thúng úp... Dê"!<div style="text-align: justify;">Đến giờ thì mình thấy, lời "phỏng đoán" của nhà thơ Nguyễn Đăng Thường rằng <a href="http://damau.org/archives/21956">"Chí Phèo & Thị Nở cũng có thể là mỗi chúng ta"</a>, càng ngày càng... đúng!<br /><br />Hehe, nhưng trước khi chứng minh lời "phỏng đoán" của bác Thường là càng ngày càng đúng, mình muốn đi... vòng sang vài câu chuyện khác một chút, nhá, ngắn thôi mà!<br /><br />Tức là gần đây mình mới để ý đến hơn vài trang mạng văn chương rất hay khác, là trang <span style="font-style: italic;">litviet.com</span> và trang <span style="font-style: italic;">Da Màu</span>. Đặc biệt với <span style="font-style: italic;">Da Màu</span> mình cũng, nói như thế nào nhỉ, à, phải rồi, ..."táy máy" tham gia bình luận dưới các bài văn, bài thơ mình tâm đắc. Có một đợt cách đây khoảng tháng gì đó, Da Màu cho đăng tải các bài viết rất hay về chuyên đề Dịch thuật. Và gần như đồng thời, trang Tiền Vệ của hai bác Hoàng Ngọc-Tuấn và Nguyễn Hưng Quốc cũng đưa lên mục Đối thoại một loạt các bài viết về chuyện dịch thuật của dịch giả Cao Việt Dũng. Thật lòng thì mình cũng không muốn... "dây" vào câu chuyện về dịch thuật này đâu, bởi vì mình không biết rành tiếng Pháp, chỉ muốn... "dựa cột mà nghe" thôi, nên đã viết vài dòng, gọi là <a href="http://damau.org/archives/22395#comment-9521">"bình luận chút chút"</a>, trên Da Màu mà thôi! Nếu BBT Tiền Vệ cho phép, mình xin trích một vài đoạn ra đây:<br /><br />"Nhân có bình luận của nhà phê bình văn học Nguyễn Hưng Quốc – một trong các chủ biên của Tiền Vệ – ở đây, trong bài viết của nữ sĩ Thái Kim Lan về chữ “<b>TÍN</b>” của dịch thuật, tôi xin được nêu lên vài ý kiến của mình như thế này: <p>Chữ TÍN, tôi thấy, không chỉ cần thiết và quan trọng bậc nhất trong dịch thuật, mà hầu như, trong hầu hết các “vấn đề” của tri thức, và nói rộng ra, của cuộc sống. Con người, có trở thành đúng nghĩa là một “CON NGƯỜI” viết hoa hay không, có lẽ điều kiện tiên quyết là con người có chữ Tín hay không! Một bản dịch, giống như nguyên tác, nó có giá trị vì chứa đựng chữ Tín. Và, chữ Tín ấy, có được là do không là ai khác, ngoài chính “người làm ra nó” (tác giả, dịch giả).</p> <p>Bên Tiền Vệ hiện có đăng tải hai bài viết về sự <a href="http://tienve.org/home/activities/viewThaoLuan.do;jsessionid=890EE46493639708FB6D11BEFD52DF8D?action=viewArtwork&artworkId=13866" rel="nofollow">“dịch loạn”</a> (hay “<a href="http://tienve.org/home/activities/viewThaoLuan.do;jsessionid=890EE46493639708FB6D11BEFD52DF8D?action=viewArtwork&artworkId=13872" rel="nofollow">“đạo đức dịch thuật”</a>) của Cao Việt Dũng, một dịch giả có tiếng lâu nay ở trong nước. Đọc những bài viết bàn về công việc dịch thuật trên Da Màu này, cộng với kinh nghiệm bản thân, tôi đi đến một suy nghĩ như thế này, xin được chia sẻ ra đây:</p> <p>Nói gì thì nói, làm gì thì làm, chính cái chủ thể “con người” là quan trọng hơn cả trong mọi công việc, hay nói cho có vẻ “nghiêm trọng” một tí, là trong mọi “vấn đề”. <img src="http://damau.org/wp-includes/images/smilies/icon_smile.gif" alt=":)" class="wp-smiley" /> Thế cho nên, <b>nếu một dịch giả mà không có chữ TÍN, thì trước sau cái sự “BẤT TÍN” ấy sẽ lộ ra thôi</b>, không thể “giấu nhẹm” đi được! Liên hệ với trường hợp của dịch giả Cao Việt Dũng, tuy vẫn chưa thấy ông ta trả lời hay phản biện lại chính thức trên Tiền Vệ, nhưng qua đó chúng ta có thể thấy được cái chữ Tín của “người” với chữ Tín của “tác phẩm” nó liên quan mật thiết với nhau như thế nào! Mà cũng đúng thôi, “Văn là Người” mà! Có phải không các bác?!</p> <p>Tôi chợt có một suy nghĩ như thế này: Hồi xưa, khi mà ông Hồ Chí Minh</p> <p>“<i>Sáng ra bờ suối, tối vào hang,<br />Cháo bẹ rau măng vẫn sẵn sàng<br />Bàn đá chông chênh</i> <b>dịch sử Đảng</b>,<br /><i>Cuộc đời cách mạng thật là sang.</i>“(Hồ Chí Minh),</p> <p>thì cái sự “dịch sử Đảng” của ông ta có chữ Tín hay không? Tôi nghĩ là đã không có! Bởi vì, như chúng ta nhận thấy (tôi không có ý xúc phạm cá nhân ông ta): bản thân con người Hồ Chí Minh đã không có chữ Tín và <b>cái sự thể “sự nghiệp cách mạng” (Đường Kách Mệnh) mà ông ta “dịch” và đem về du nhập vào Việt Nam đã trở thành một sự BẤT TÍN “bét nhè” là chế độ độc tài toàn trị của ĐCSVN</b> như hiện nay ở trong nước! Vậy thì…?</p> <p>Tất nhiên, tôi có thể hơi “lạc đề” vì đem những điều mang hơi hướng “chính trị” ra sân chơi Da Màu này, nhưng cũng vì suy nghĩ rằng, mọi việc ở trên đời này liên quan mật thiết với nhau, nên xin được mạo muội nêu lên như thế!..."</p><p>Tức là cả cái đoạn "dài thườn thượt" trên của mình, cũng chỉ muốn nói lên một cái ý là: một dịch giả trí thức, bên cạnh hai tính cách ĐẠT và NHÃ, cần phải có tính cách TÍN nữa, và <span style="font-weight: bold;">đây là tính cách</span> <span style="font-weight: bold;">quan trọng bậc nhất</span> của một dịch giả trí thức! Công việc dịch thuật của dịch giả, vừa là một tác phẩm dịch sang ngôn ngữ khác, cũng vừa là một sự biểu hiện về bản thân con người dịch giả, đúng như nhận định của <a href="http://fr.wikipedia.org/wiki/Georges-Louis_Leclerc_de_Buffon">Georges-Louis Leclerc</a>: "<span style="font-style: italic;">Le style, c'est l'homme...</span>"!</p><p>Hôm trước, do vô tình thôi, mình đọc được <a href="http://litviet.com/2011/12/03/nguy%E1%BB%85n-qu%E1%BB%91c-chanh-tr%E1%BA%A7n-ti%E1%BA%BFn-dung-el-phan-nhien-h%E1%BA%A1o-chan-ph%C6%B0%C6%A1ng-th%C6%B0%E1%BB%9Dng-quan-to-thuy-yen-v%E1%BB%81-th%C6%A1-vi%E1%BB%87t-d/">phát biểu</a> này của nhà văn Chân Phương trên <span style="font-style: italic;">litviet.com</span>: "<span style="font-style: italic;">Đàm đạo về thơ là lấy thúng úp voi.</span>", mình đã bật cười thích thú, nghĩ, ông nhà văn Chân Phương này quả có trí tưởng tượng thật là phong phú và tính cách... khá "trêu đời", hihi! Và mình đã học cái tính cách "trêu đời" ấy của bác Phương, nghĩ tiếp, vậy đàm đạo về dịch thuật thì sao?</p><p>Thì cũng là "lấy thúng úp..." chứ sao, nhưng ở đây, không phải là "voi", mà là... <span style="font-style: italic;">"Dê</span>"! (Hehe, mình đã tự trả lời như thế!)</p><p>Để mình kể tiếp. Theo dõi <a href="http://tienve.org/home/activities/viewThaoLuan.do?action=viewArtwork&artworkId=13943">những bài viết chỉ ra những lỗi dịch thuật của Cao Việt Dũng</a>, thì mình thấy dịch giả trẻ họ Cao này, qua nhiều các văn bản nguyên tác khác nhau, nhưng phạm phải khá nhiều những lỗi giống nhau thuộc về cái gọi là "sắc thái từ ngữ"! Mà cái sự "dịch sai giống nhau" này, chính Cao Việt Dũng cũng đã nêu ra trong một bài viết của mình, bài <a href="http://forum.ficland.info/showthread.php/4152-D%25E1%25BB%258Bch-gi%25E1%25BA%25A3-Cao-Vi%25E1%25BB%2587t-D%25C5%25A9ng-Suy-ngh%25C4%25A9-v%25E1%25BB%2581-d%25E1%25BB%258Bch-thu%25E1%25BA%25ADt-v%25C3%25A0-ng%25C3%25B4n-ng%25E1%25BB%25AF-v%25C4%2583n-ch%25C6%25B0%25C6%25A1ng">Dịch giả Cao Việt Dũng - Suy nghĩ về dịch thuật và ngôn ngữ văn chương</a>, chính là "dịch (diếc) như... <span style="font-style: italic;">Dê</span>"! Đây, mình xin trích lời của anh Cao Việt<span style="font-style: italic;"> D</span>ũng ra đây: "<span style="font-family:arial, helvetica, sans-serif;"><span style="font-size:130%;"><span style="font-family:times new roman;"><span style="font-style: italic;">Thật đáng sợ khi gặp phải một dịch giả dịch nhà văn nào cũng giống như nhà văn nào, không một chút phân biệt, vì với những người như thế, thật ra chỉ tồn tại một tác phẩm duy nhất: tác phẩm của chính họ,</span> <span style="font-weight: bold;">một con <span style="font-style: italic;">dê </span>đội tấm da sư tử, nhưng lại vẫn tự nhận mình là <span style="font-style: italic;">dê</span></span>; <span style="font-style: italic;">đó là một thái độ hai lần “ngụy tín”, theo thuật ngữ của Jean-Paul Sartre</span></span></span>".</span></p><p>Và mình nghĩ, khi nhà thơ Chân Phương ví chuyện đàm đạo về thơ như việc "lấy thúng úp voi", đó là bởi vì Thơ là một thứ lớn lắm, lớn như... con voi ý, chúng ta không thể luận bàn (đem thúng ra úp) cho hết "con voi Thơ" được! Và nếu liên hệ với chuyện dịch thuật và thái độ của dịch giả Cao Việt Dũng trong mấy tuần qua thì, chuyện "bình luận dịch thuật", mà cụ thể là việc các tác giả nêu ra những lỗi dịch thuật trong nhiều bản dịch của Cao Việt Dũng và việc Cao Việt Dũng cứ "chối đây đẩy", theo mình nghĩ, như mình đã nêu ở trên, đúng là "lấy thúng úp Dê"! Ở đây, mặc dù "con Dê" bé hơn nhiều so với "con Voi", nhưng khổ quá, "nó" cứ nhẩy "tưng tưng" đi chỗ khác, lên tít tận... "đỉnh cao trí tuệ", không thèm "trò chuyện" gì cả...</p><p>Ừ, đấy là chuyện dịch thuật của "con <span style="font-style: italic;">Dê</span>", thế chuyện "Chí Phèo của dịch thuật" là thế nào hả cha nội?</p><p>Hì, cũng đơn giản thôi, như chị Phạm Thị Hoài có nói rồi đó, quanh đi quẩn lại, toàn bộ câu chuyện cũng chỉ là chuyện về <a href="http://danluan.org/node/668">"tư cách trí thức Việt Nam"</a> thôi mà! Đây này, chị Hoài đã viết: "<span style="font-style: italic;">"Thằng khách quan", tôi xin lỗi là phải dùng một từ như vậy, bởi vì trong tiếng Việt thì kẻ có tội rất to như thế phải bị gọi là thằng. Thằng khách quan nó có vô số hoá thân và đều được gọi tên rất rành mạch: lúc thì đó là thằng lịch sử, lúc thì đó là thằng bối cảnh, thằng hoàn cảnh, thằng tình hình chung, lúc thì đó là thằng ngoại xâm, thằng thế lực thù địch, thằng thực dân đế quốc, thằng thiên tai địch họa ... Nếu nghe như vậy thì người ta có cảm giác là: bao nhiêu thằng khách quan đểu cáng nhất đều hùa nhau vào ám dân tộc ta cả. Như vậy thì chẳng có lý do gì hy vọng và chẳng có một cuộc toạ đàm nào, một cuộc hội thảo nào cần thiết nữa.", </span>tức là bao giờ ở Việt Nam ta, cũng "đổ tội" cho "những thằng khách quan" hết á, kiểu "lỗi tại anh đánh máy", "Loạt bài này tôi dịch hơi vội cho kịp các số báo và vẫn đợi đến khi hết loạt để xem lại tổng thể.", v.v... và v.v..., chứ không phải là nhận lỗi cái "rụp": Ừ, tao sai, cám ơn mày, lần sau tao rút kinh nghiệm!</p><p>Chị Hoài còn nói tiếp: "<span style="font-style: italic;">Người Việt chẳng cần lặn lội sang Tầu đi học, mà chính là người Tầu mang một núi khí giới, một rừng người đến trước, rồi sau đó khuân một hòm sách sang sau. Dĩ nhiên là <span style="font-weight: bold;">người Việt vừa học vừa chửi</span>, giống hệt như vừa học vừa chửi Pháp, vừa học vừa chửi Liên Xô, và bây giờ vừa học vừa chửi Mỹ. Cái sự vừa học vừa chửi này biến thiên qua nhiều cấp độ và tuỳ vào diễn biến hay triển vọng trong mối quan hệ giữa thầy và trò.</span>", tức là, mình xin nói "toạc móng heo" ra như thế này, liên hệ với việc dịch thuật mà chúng ta đang bàn luận ở đây, "con <span style="font-style: italic;">Dê</span>" của chúng ta, đúng là "vừa dịch vừa... chửi"! Mà "vừa dịch vừa chửi", thì không là "Chí Phèo" trong dịch thuật thì là gì hả trời?!</p><p>"Con <span style="font-style: italic;">Dê</span>" vừa dịch vừa "chửi". Bao giờ cũng thế, cứ dịch xong là <span style="font-style: italic;">Dê </span>"chửi". Bắt đầu "chửi" trời. Có hề gì ? Trời có của riêng nhà nào ? Rồi "<span style="font-style: italic;">Dê</span>" "chửi" đời. Thế cũng chẳng sao: đời là tất cả nhưng chẳng là ai. Tức mình "<span style="font-style: italic;">Dê</span>" "chửi" ngay tất cả "làng Vũ Ðại". Nhưng cả "làng Vũ Ðại" ai cũng nhủ, "Chắc nó trừ mình ra!" Không ai lên tiếng cả. Tức thật!...</p></div>Trương Đức Bloghttp://www.blogger.com/profile/00852580828730905658noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-7744002327830072017.post-74539485407589517252011-12-10T02:54:00.000-08:002011-12-10T05:44:55.755-08:00"Đảng là tao đây", hay sự... bầy hầy của hệ thống toàn trị!<div style="text-align: justify;">Đọc bài viết <a href="http://tienve.org/home/activities/viewThaoLuan.do?action=viewArtwork&artworkId=13906">"Giới lãnh đạo có cần thông minh lắm không?"</a> của bác Nguyễn Hưng Quốc - bài nói giới lãnh đạo ĐCSVN có nhiều bằng cấp nhưng dốt -, mà mình nhớ đến hai chữ "bầy hầy" trong một <a href="http://tienve.org/home/activities/viewThaoLuan.do?action=viewArtwork&artworkId=9816">bài viết</a> đăng trên Tiền Vệ của anh Viện.<br /><br />Bài viết của anh Viện nói đến cái sự "bầy hầy" xung quanh (trong(?)) việc in cuốn sách <span style="font-style: italic;">Thơ đến từ đâu</span> của nhà thơ bác sĩ kiêm phóng viên Nguyễn Đức Tùng ở Việt Nam, nhưng ở đây mình không muốn nêu ra cái chuyện... "bầy hầy" in thơ đó nữa, mình muốn đi... sâu vào bản chất của cái gọi là Lịch sử Việt Nam!<br /><br />Kinh, nói gì mà nghe ghê thế cha nội, "đi sâu vào bản chất Lịch sử Việt Nam", có điên không đấy? Lần trước đã nói về sự tự-biến-mình thành "cứt" của hệ thống toàn trị rồi, chúng nó chắc cũng biết rồi, khổ lắm, nói mãi, lần này vẫn không chịu tha cho "chúng nó" à?<br /><br />Hehe, tha làm sao được, còn cái lai quần cũng... nói, hehe!<br /><br />Đùa chút vậy thôi, chứ mình là mình muốn nói nốt ra đây cái sự thể rất chi là "bầy hầy" của lịch sử Việt Nam ta! Đây nhá, như chúng ta biết, mọi sự thể trên đời này, cái gì cũng có cái gọi là... "quá trình phát triển" của nó, và như thế, lịch sử cũng vậy! Chúng ta hãy nhìn lại mà xem, thời xa xưa thì mình không biết nó như thế nào, nhưng nếu chỉ nhìn vào hai ví dụ lịch sử: Một là cái sự hình thành triều đại nhà Tiền Lê. Sau khi Đinh Tiên Hoàng <span style="text-decoration: underline;"></span>và con là Đinh Liễn bị ám hại, Vệ Vương Toàn lên làm vua, Lê Hoàn làm phụ chính, xưng là Phó Vương. Triều thần sợ Lê Hoàn cướp ngôi vua nhỏ, Định Quốc Công Nguyễn Bặc và ngoại giáp Đinh Điền dẫn quân về kinh đô định giết Lê Hoàn, thua trận bị Lê Hoàn giết. Năm 980, quân Tống nhân cơ hội đem quân sang muốn cướp nước, triều thần và thái hậu họ Dương (về sau giới văn nghệ đặt tên bà này là Dương Vân Nga) đưa Lê Hoàn lên làm vua lập ra nhà Tiền Lê. Tuy nhiên, theo quan điểmNho giáo của các nhà chép sử sau này, như trong Đại Việt sử ký toàn thư đã viết thì ông bị chê trách về đạo vợ chồng do ông đã lập Dương Vân Nga, hoàng hậu của Đinh Tiên Hoàng làm một trong năm hoàng hậu của mình cũng như về việc không sớm lập người kế vị để sau này dẫn đến việc tranh giành quyền bính giữa các con. Đây chính là nguyên nhân trực tiếp làm cho nhà Tiền Lê nhanh chóng sụp đổ (trích <a href="http://vi.wikipedia.org/wiki/Nh%C3%A0_Ti%E1%BB%81n_L%C3%AA">Wikipedia</a>). Tức là Lê Hoàn đã làm một chuyện rất "bầy hầy" khi chém giết con cái và ăn ngủ với vợ của Đinh Tiên Hoàng.<br /><br />Chuyện "bầy hầy" thứ hai là của triều đại Lê Lợi, mình không muốn nhắc lại những dài dòng nào là anh em con cháu nhà Lê (xin mở ngoặc ở đây: Lê Lợi xuất thân từ một tên nông dân) giết hại lẫn nhau, tranh cướp ngai vàng của triều đại này, chỉ xin nêu ra đây chuyện <a href="http://vi.wikipedia.org/wiki/V%E1%BB%A5_%C3%A1n_L%E1%BB%87_Chi_Vi%C3%AAn">"vụ án Lệ Chi Viên"</a>, con cháu Lê Lợi giết hại gia tộc Nguyễn Trãi, Nguyễn Thị Lộ.<br /><br />Tức là, mình xin tóm tắt lại như thế này: Lịch sử Việt Nam, suốt theo chiều dài bốn nghìn năm, là cả một chuỗi những chuyện "bầy hầy"!<br /><br />Và, đây là cái ý chính mình muốn viết ra đây: Cả cái gọi là "Cuộc cách mạng Việt Nam" của những người cộng sản Việt Nam, cũng là một sự rất bầy hầy không kém "các triều đại cha ông" đi trước. Đây nhá, mình xin nói tiếp:<br /><br />Như ở <a href="http://tienve.org/home/activities/viewThaoLuan.do?action=viewArtwork&artworkId=13898">bài trước</a> mình có nói, có thể ở vào "buổi bình minh của cách mạng", những người cộng sản Việt Nam họ cũng không muốn trở nên... "bầy hầy" như cha ông vua chúa đi trước, nhưng do cái gọi là "bản sắc dân tộc bầy hầy" đã "bám chặt" vào họ như một thứ "dòng máu di truyền" từ đời này sang đời khác, lúc nào họ cũng sống trong một ảo tưởng "ta đây là vua, là nhất, là tiên phong, là anh hùng, là đỉnh cao chói lọi, v.v...", chứ không biết rằng bản thân mình cũng... "cứt như ai", nên rốt cục: bản chất bầy hầy vẫn phải lộ ra là bản chất... bầy hầy!<br /><br />"Bầy hầy" ấy, có phải là... "tính Đảng" không cha nội?<br /><br />Hehe, chính xác! Bầy hầy chính là tính Đảng!<br /><br /><div style="text-align: justify;">Để hiểu thêm được cái tính "bầy hầy" này của ĐCSVN, mình xin giới thiệu <a href="http://tienve.org/home/literature/viewLiterature.do?action=viewArtwork&artworkId=13922">bài tùy bút này</a> của Eduardo Galeano, mà trong đó có câu:<br /><br />"<span style="font-style: italic;">...Rồi mặt trời, kẻ sáng tạo cuộc sống, ngồi xuống để trầm tư về tác phẩm của mình.</span><br /><span style="font-style: italic;">Mặt trời cảm nhận được hơi thở sâu thẳm của cái thế giới mới ra đời đang mở ra trước mắt mình, và nghe được những tiếng nói đầu tiên của thế giới ấy.<br />Vẻ đẹp choáng ngợp gây đau nhói.</span><br /><span style="font-style: italic;">Nước mắt của mặt trời rơi xuống đất và tạo nên bùn.</span><br /><span style="font-style: italic;">Và từ chất bùn ấy con người đã ra đời.</span>"<br />(Hoàng Ngọc-Tuấn dịch)<br /><br />Mặt trời đã nhỏ những giọt "nước<span style="font-style: italic;"></span> mắt yêu thương" xuống để trộn vào đất sét (cho mềm) và nặn nên con người chúng ta!<br /><br />Tức là, "bình thường" ra thì như thế! Nhưng, những người cộng sản Việt Nam được "ra đời", trớ trêu thay cho chúng ta, lại không theo một cách "bình thường": cái "chất bùn làm nên con người" của họ, được "làm mềm", không phải bằng "nước mắt mặt trời", mà bằng một thứ "nước... bọt" hay "nước... đái" gì đó (Mình xin mở ngoặc ở đây về "nước bọt" và "nước đái" một chút: Phải chăng cái "nước bọt" và "nước đái" đấy chính là cái "nước bọt" và "nước đái" trong hai câu thơ này của anh Viện:<br /><br />"<span style="font-style: italic;">Thế rồi tôi đã đi ra khỏi nó bằng một bãi nước bọt</span>"(trích <a href="http://tienve.org/home/literature/viewLiterature.do?action=viewArtwork&artworkId=12036">"Lịch sử"</a>)<br /><br />và<br /><br />"<span style="font-style: italic;">Nó đái vào những cuộc ra đi trên bến cảng đẫm nước mắt để chui vào một con ốc trên bàn nhậu đẫm nước bọt</span>"(trích <a href="http://tienve.org/home/literature/viewLiterature.do?action=viewArtwork&artworkId=12183">"Cơn điên của tôi"</a>)?), hay nói theo ngôn ngữ "thời thượng" của những người cộng sản là, "nước... CHXHCN Việt Nam"!<br /><br />Mà cũng đúng thôi, những người cộng sản Việt Nam đúng là đã được tạo nên từ một thứ "bùn" trộn "nước đái" và "nước bọt"! Bởi vì, thực tế cho ta thấy: Họ đã, đang và vẫn tiếp tục gây ra <a href="http://www.rfavietnam.com/node/939">bao chuyện bầy hầy</a> trên cái mảnh đất hình chữ S mà họ ngang nhiên chiếm đoạt (muôn năm) làm của riêng, và, khốn nạn hơn nữa, với sự áp đặt "định hướng XHCN" lên đầu mọi người dân, họ âm mưu biến cả dân tộc Việt Nam cũng thành... "một đống bầy hầy" cùng với họ!<br /></div></div>Trương Đức Bloghttp://www.blogger.com/profile/00852580828730905658noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-7744002327830072017.post-234014504790404072011-12-08T02:54:00.000-08:002011-12-08T02:55:16.357-08:00Còn Đặng Thân thì... cười!<p>Tôi được biết đến Đặng Thân là do một <a href="http://damau.org/archives/author/nguyenhongnhung" rel="nofollow">chị bạn</a> văn chương giới thiệu. Ngày ấy chị bảo: “Này, mày đọc <a href="http://tienve.org/home/literature/viewLiterature.do?action=viewArtwork&artworkId=4209" rel="nofollow">“Hiếp”</a> của ĐT đi, “thằng cha” ấy viết hay lắm!”. Tò mò tôi đọc, rồi khi đọc xong, buột miệng tôi đã thốt lên rằng, hay, “thằng cha” này viết khá, văn chương gì như thể… “hiếp” con người ta ý! <img src="http://damau.org/wp-includes/images/smilies/icon_smile.gif" alt=":)" class="wp-smiley" /> </p> <p>Thế rồi từ đó, cảm cái chất văn chương rất “(k)hiếp” ấy, tôi để ý và… “chăm” đọc Đặng Thân hơn. Mặc dù ngoài đời không quen biết gì anh, nhưng thỉnh thoảng tôi vẫn trao đổi chuyện trò với chị bạn về nhà văn Đặng Thân. Đọc những tác phẩm của anh đăng tải trên Da Màu, Tiền Vệ, vanchuongviet.org, <i>talawas</i> … tôi có “rút” ra một kết luận như thế này: Văn chương của ĐT là một loại văn chương “tự thân” rất độc đáo!</p> <p>Vừa rồi nghe tin tác phẩm “333.9 (Những mảnh hồn trần)” của anh đã được in ra, tôi cũng cảm thấy vui mừng lây, bởi vì thấy cái câu “dặn dò” (chị Nhung kể lại cho tôi là có nói với ĐT rằng: Phải in, có in ở dưới “địa ngục” cũng phải in!) của chị bạn đã trở thành hiện thực. Viết về nhà văn ĐT đã có nhiều nhà văn nhà thơ nhà phê bình văn học viết rồi. Tôi chỉ xin được chia sẻ ra đây vài suy nghĩ, gọi là “riêng rẽ”, của mình như thế này:</p> <p>Như một <a href="http://damau.org/archives/16300" rel="nofollow">câu văn</a> của anh (mà tôi rất thích) là, “<i>Người ta vẫn nói chính các nhân vật đã tự đẻ ra truyện, còn truyện thì đẻ ra nhà văn</i>“, thì cái “tam đoạn luận” của văn chương Đặng Thân chính là: 1. Các nhân vật tự đẻ ra truyện, 2. Truyện thì đẻ ra nhà văn, và 3. Nhà văn Đặng Thân thì đẻ ra các nhân vật.</p> <p>Trong loại hình nghệ thuật Nhiếp ảnh, “đỉnh cao” của nó theo tôi có lẽ là chụp ảnh nude. Người nghệ sĩ <i>photographer</i> khi chụp ảnh nude là muốn ghi lại cho đời một vẻ đẹp vĩnh cửu và thực sự nhất, vẻ đẹp của… “tòa thiên nhiên”. Tức là, khi bắt tay vào công việc nghệ thuật, nôm na là “phó nháy” của chúng ta đã bắt <i>model</i> phải cởi hết quần áo ra, “trần trùng trục” trước mặt, rồi chụp hình suốt buổi…</p> <p>Khi nhìn <a>tấm hình “tiểu sử”</a> của Đặng Thân trên Tiền Vệ, tôi đã “liên tưởng” công việc sáng tác văn chương của anh với việc chụp hình <i>nude</i> của nghệ sĩ nhiếp ảnh. Mà quả đúng thế, đọc các tác phẩm của anh, tôi có cảm giác là nhà văn Đặng Thân, trước khi đưa các nhân vật ra “xuất đầu lộ diện” với độc giả, dường như anh đã “lột trần” tất cả các thứ “xiêm y mão mũ” của họ, chỉ giữ lại “mảnh hồn trần (trùng trục)” của họ mà thôi! Và, không quá lời chút nào khi tôi nói: Cái tinh thần “không xống không áo gì hết” ấy, chúng ta có thể gặp lại hầu hết qua suốt “chiều sâu” tác phẩm của Đặng Thân:</p> <p>“…<i>thế nghĩa là càng sống càng mặc quần áo lại càng chẳng được làm người hay sao<br />cởi truồng<br />phải cởi truồng<br />nếu không rất uổng<br />cái nhân sinh<br />cái tỉnh tình tinh</i>…”(trích <a href="http://www.tienve.org/home/literature/viewLiterature.do;jsessionid=58992EEBE89B6B40A274BA881BCCC815?action=viewArtwork&artworkId=13776" rel="nofollow">“Factum(a) Cave(i)”</a> – Đặng Thân)</p> <p>Đó là bởi vì, theo tôi nghĩ, bí quyết nghệ thuật cuả Đặng Thân trong văn chương, chính là ở cái bút pháp “lột trần” này của anh. Và cái bút pháp này có được, đó là do nhà văn tài ba của chúng ta đã “luyện” được môn võ “phân thân” đặc biệt, hiếm những nhà văn khác làm được: Những nhân vật của ĐT, xét cho cùng, chính là “những mảnh hồn trần (trùng trục)” mà anh đã “(tự) phân thân” ra từ “(tâm) hồn” của mình! Mà cũng đúng thôi, như nhà thơ vừa đạt giải Nobel văn chương người Thụy Điển, <a href="http://tienve.org/home/literature/viewLiterature.do?action=viewArtwork&artworkId=13572" rel="nofollow">Tomas Tranströmer</a> có nói: “<i>… Mọi thứ đều đến từ bên trong, từ tiềm thức. Đó là cái nguồn của mọi thứ.</i>“, thì các nhân vật của Đặng Thân, ra đời được, chính là họ đến từ “bên trong” của “cha đẻ” của họ.</p> <p>Cũng dẫn một ý của một <a href="http://tienve.org/home/literature/viewLiterature.do?action=viewArtwork&artworkId=7560" rel="nofollow">bài viết khác</a> của anh:</p> <p>“<i>Các cụ Mường cảnh báo trong chuyện trai gái các chàng đừng có “ăn dưa bở”:<br />Nhá heng kha<br />Va heng hi.<br />(Nghĩa là: Đừng tưởng cứ trông thấy đùi là thấy được lồn)</i>”</p> <p>Thì ngày nay, với tình hình văn học ít có tác phẩm “để đời” thực sự như của Việt nam ta (vì thiếu tính “lột tả cái chân thực”), khi nói về tác phẩm văn chương mới nhất của Đặng Thân, chúng ta có thể phát biểu một cách “tin chắc” như thế này: Không “tưởng bở” gì nữa, đọc “333.9″, chắc chắn chúng ta sẽ thấy được… “những mảnh hồn trần (trùng trục)” của cuộc đời! <img src="http://damau.org/wp-includes/images/smilies/icon_smile.gif" alt=":)" class="wp-smiley" /> </p> <p>Để kết thúc, mượn ý một câu châm ngôn của người Do Thái, tôi có thể phát biểu về Đặng Thân như sau: Có thể những nhà văn khác của Hội Nhà Văn Việt Nam, họ… “nàm mưa nàm gió”(*), còn Đặng Thân thì… cười!</p> <p>Trân trọng.<br />Trương Đức</p> <p>*(Chị bạn có kể cho tôi nghe là nhà văn ĐT đã nói những nhà văn của HNVVN là “một lũ… <i>nàm mưa nàm gió</i>“)</p>Trương Đức Bloghttp://www.blogger.com/profile/00852580828730905658noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-7744002327830072017.post-57452885117824743392011-12-03T01:28:00.000-08:002011-12-03T06:53:46.506-08:00"Bản sắc dân tộc", hay Khi hệ thống toàn trị tự-biến-mình thành... "cứt"!<div style="text-align: justify;">Hôm nay mình lại muốn "đặt bút", hihi, chính xác ra - theo cách nói của thời đại "a còng" -, là phải nói là... "gõ phím", để viết về... "cứt"!<br /><br />Hê, không chuyện gì "thơm tho" hơn để nói hay sao mà lại nói về thứ thối tha ấy hả cha nội?<br /><br />Hehe, tất nhiên là có, nhưng khổ quá, mình đọc xong bài <a href="http://tienve.org/home/literature/viewLiterature.do?action=viewArtwork&artworkId=13871">"Khi hệ thống toàn trị tự-cho-mình là giặc"</a> của nhà văn Nguyễn Hoàng Văn thì không thể... đừng được, cảm xúc nó trào dâng, ứ ự, không thể không cho nó... "thoát" ra ngoài được, hè, hè, khổ quá, thông cảm cho mình, nhá!<br /><br />Bài tiểu luận của Nguyễn Hoàng Văn đích đáng đấy chứ, liên quan gì đến...<br /><br />Ấy, ấy, ấy, đừng nói nữa, từ từ để mình trình bày! Chuyện gì cũng có "đầu cua tai nheo" của nó, không được nóng vội! Thế này nhá, mình bắt đầu ngay thôi đây...<br /><br />Mình nghiệm ra điều này, ở trên đời, một trong những thứ mà nhân gian "ghét cay ghét đắng" và "ghê tởm khinh bỉ" nhất, có lẽ là... CỨT! Mà đúng đấy, vì thông thường thì ai cũng biết là nó (cứt) vừa thối vừa hôi, vừa bẩn vừa mất... vệ sinh! Nhưng, có một điều "trớ trêu" cho chúng ta như thế này: CỨT, tuy thế, lại là thứ do chính chúng ta "làm ra" đấy chứ?! Tại sao con người chúng ta lại "làm ra" cái để rồi "phỉ nhổ" nó, "hắt hủi" nó? Chưa kể là CỨT, như một thứ "gần gũi thân thuộc" - kiểu "rứt ruột đẻ ra" - "chui ra" từ trong chính ruột gan của chúng ta?! Vậy thì...?<br /><br />Thì cuộc đời là một chuỗi những "nghịch lý" mà lị, than vãn nỗi gì, cha nội?<br /><br />Ờ, mình cũng biết thế, mình chỉ gọi là... "than vãn" một chút thế thôi, chứ, xin thú thực, chính vì cái sự thể "nghịch lý cuộc đời" ấy mà mình muốn viết về "CỨT" hôm nay đấy, hehe!<br /><br />Mình xin nói tiếp, khi nói về "CỨT", trên bình diện sinh lý học, có lẽ chúng ta, lúc đó cũng đều nghĩ "CỨT" - một cái gì đấy là rác, là cặn bã, mang mùi thối tha, đã bị chúng ta "thải" ra ngoài vì đã không còn tác dụng với thân thể và sức khỏe của chúng ta nữa, tức là một cái thuộc về... "cõi chết"! Mà một cái thuộc về "cõi chết" rồi, thì thông thường, mình vẫn nói trên bình diện sinh lý học, nên "để yên" cho nó, hoặc "chôn vùi" vĩnh viễn nó đi!<br /><br />Thông thường là thế, ấy vậy mà, mình lại biết có một nơi, một nhóm người sống ở đó, không những không "chôn vùi" nó đi, mà còn hàng ngày, "ướp ủ", "tô son chét phấn", "bơm tưới nước hoa"..., thậm chí, tự-biến-mình thành "CỨT"!<br /><br />Thế à, ở đâu?<br /><br />Khoan đã! Trước khi đi vào trả lời, mình xin kể sơ qua về "CỨT" cái đã!<br /><br />Do vô tình, khi đọc được đoạn văn này của Nguyễn Hoàng Văn, đoạn "<span style="font-style: italic;">Và khi khẳng định rằng tương lai dân tộc phải là “xã hội chủ nghĩa” thì, trên phương diện tư tưởng, <span style="font-weight: bold;">hệ thống toàn trị đang cố níu kéo</span> <span style="font-weight: bold;">sự tồn tại của nó</span> <span style="font-weight: bold;">bằng cách “trao đổi chất” với những môi trường đã...</span> <span style="font-weight: bold;">chết</span>. Trao đổi với thế giới Marx – Lenin, đã chết. Trao đổi với quá khứ “chủ nghĩa anh hùng cách mạng” đang chết, đang ngoắc ngoải hấp hối trước sự bành trướng của chủ nghĩa... bành trướng.</span>", mình mới nhớ đến một <a href="http://tienve.org/home/activities/viewThaoLuan.do?action=viewArtwork&artworkId=9143">bài viết khác</a> cũng của nhà "bắt mạch tư tưởng" sắc sảo NHV mà trong đó có câu văn này: "<span style="font-style: italic;">Diễn dịch một cách khác: nếu René Descartes dùng khả năng tư duy để nhận chân sự hiện hữu “Tôi suy nghĩ, do đó tôi tồn tại!” thì, ở đây, vấn đề có thể nhìn qua lăng kính bài tiết: “<span style="font-weight: bold;">Tôi đi ỉa, do đó tôi tồn tại!</span>”.</span>"...<br /><br />Lắt léo thế, nhưng được rồi, cha nội nói tiếp đi!<br /><br />Hì, có gì đâu, "lắt léo" sao được bằng ông Văn nhà Tiền Vệ, hihi, ổng "lắt léo" bằng... vạn mình chứ lị, hì, hì! Tức là, ở đây mình muốn nhấn mạnh đến cái mối tương quan gần như là... "quấn quýt lấy nhau" của "sự tồn tại" và "sự trao đổi chất", hay, dùng từ "nôm na" hơn là, "sự bài tiết": Không ị được thì chết, có ị thì có sống!<br /><br />Và, tất nhiên, ở đây, cái ý chính, là mình cũng muốn nêu ra sự khác biệt của "<span style="font-style: italic;">tôi đi ỉa</span>" với "<span style="font-style: italic;">trao đổi chất với những môi trường đã... chết</span>"! Sự khác biệt ấy là gì? "Tôi đi ỉa", thì chắc các bạn đã biết, là "tôi đi ỉa... ra ngoài", đúng không?! Còn "<span style="font-style: italic;">trao đổi chất với những môi trường đã chết</span>" thì sao?<br /><br />Là sao???<br /><br />Hừm! Dễ thế mà không biết! Thứ nhất, cứt là thuộc về "những môi trường đã chết", đúng không?! Thứ hai, "trao đổi chất" là "đưa cứt đi chỗ khác chơi", đúng không?! "Trao đổi chất với môi trường đã chết", như thế, tức là, trong trường hợp của hệ thống toàn trị, sự bài tiết của nó (đưa "cứt" trở về với "cứt") chính là: "tôi đi ỉa... vào trong", và do đó: "tôi tồn tại" ("<span style="font-style: italic;">Khi hệ thống dai dẳng cái chủ trương nín nhịn, dai dẳng cái chủ trương trên che đậy thương tật và nhấn chìm cơn đau, từ thập niên này sang thập niên khác, hậu quả sẽ như thế nào?</span>" - trích Nguyễn Hoàng Văn)!<br /><br />Đi ỉa vào trong? Nghĩa là không ỉa? Thế thì chết, sống làm sao được?!<br /><br />Thì thế, mình đã bảo rồi mà, "nghịch lý" lắm, "phi lý" kinh khủng! Thế mà hệ thống toàn trị - Đảng Cộng Sản Việt Nam - vẫn "tồn tại" chình ình ra đấy, thế có "ghê răng" không?!<br /><br />Ghê răng, ghê răng! Rồi, nói tiếp đi!<br /><br />Ừ, mình muốn nói tiếp về cái sự "tồn tại" của cái gọi là "tư tưởng Hồ Chí Minh". Chúng ta cũng biết là mọi chuyện trên đời này đều do con người làm ra. Cái tình trạng hiện giờ ở Việt Nam ta (định hướng XHCN), là "<span style="font-style: italic;">môi trường đã chết</span>", và có được, là do những người của ĐCSVN nối tiếp "Đường Kách Mệnh" của ông Hồ Chí Minh (cái gọi là "Đường Kách Mệnh" do ông Hồ Chí Minh đã "dịch sử Đảng" từ "<span style="font-style: italic;">những môi trường chết</span>" là chủ nghĩa cộng sản của Mác, Lênin, Stalin, Mao... mà ra), "áp đặt" lên đầu nhân dân? Nhưng vì sao nên nỗi? Theo mình, có thể lúc ban đầu, các chả (ở đây phải hiểu là những người cộng sản, kể cả ông Hồ) cũng là "những con người yêu nước thực sự" thôi, nhưng do lầm lỡ "đi ỉa vào trong", tức là "<span style="font-style: italic;">trao đổi chất với những môi trường đã chết</span>", rồi sau đó, vì ruột gan ngày càng chứa đầy những "chất thải ô uế" là "cứt" đó, nên ngày càng "tối dạ" ra, không nhìn thấy "lối thoát". Chế độ "độc lập - tự do - hạnh phúc" gì mà dân kêu khổ quá chừng, không có tự do, hở tí là bắt bớ tù đày, rồi công an nhà nước gì lại bảo: "còn Đảng còn mình"? Một chế độ đầy "thối nát" theo đúng nghĩa của những từ này...<br /><br />Nhưng, những người cộng sản, ở Đông Âu XHCN cũ chẳng hạn, cũng cùng một cách "đi ỉa vào trong", họ đã bị "bục dạ" cách đây hơn hai mươi năm rồi còn gì?<br /><br />Đúng, đó là bởi vì họ, những người cộng sản Đông Âu, đã không có "bản sắc dân tộc" như của "bọn cộng sản nhà ta", "bọn chúng nó" khác, cái cách "ăn ngủ đụ ỉa", tức là "tồn tại", nó khác!<br /><br />Ôi, hai tiếng "Tồn Tại"! "To Be or Not To Be?" Phải chăng con người chúng ta sinh ra ở trên đời này, là để cải thiện cái "To Be" ấy? Mình không biết được! Nhưng, mình lại biết một tâm hồn cao cả của loài người là nhà văn Raymond Federman, ông đã quan tâm đến việc <a href="http://tienve.org/home/literature/viewLiterature.do?action=viewArtwork&artworkId=4361">"cải thiện những cái chết"</a> của nhân loại chúng ta, và, mình nghĩ, nói riêng cho cái đất nước Việt Nam ta, phải chăng những cái gọi là "sớ dâng", hoặc như bài viết tâm huyết "Khi hệ thống toàn trị tự-cho-mình là giặc", chính là những "trăn trở" tìm cách "cải thiện Cuộc Tồn Tại của chúng ta"? Tức là chỉ cách cho hệ thống toàn trị hãy... "đi ỉa ra ngoài"?<br /><br />Mình nghĩ rất khó, khi mà, hệ thống toàn trị, không những tự-cho-mình là giặc, mà còn tự-biến-mình thành... "cứt"!<br /><br />Hu,hu...<br /></div>Trương Đức Bloghttp://www.blogger.com/profile/00852580828730905658noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-7744002327830072017.post-50338264959536680172011-12-01T11:22:00.000-08:002011-12-01T11:23:52.338-08:00Bất tín... bét nhè!<div class="clearfloat"> <div class="commenttext"> <p>Nhân có bình luận của nhà phê bình văn học Nguyễn Hưng Quốc – một trong các chủ biên của Tiền Vệ – ở đây, trong bài viết của nữ sĩ Thái Kim Lan về chữ “<b>TÍN</b>” của dịch thuật, tôi xin được nêu lên vài ý kiến của mình như thế này:</p> <p>Chữ TÍN, tôi thấy, không chỉ cần thiết và quan trọng bậc nhất trong dịch thuật, mà hầu như, trong hầu hết các “vấn đề” của tri thức, và nói rộng ra, của cuộc sống. Con người, có trở thành đúng nghĩa là một “CON NGƯỜI” viết hoa hay không, có lẽ điều kiện tiên quyết là con người có chữ Tín hay không! Một bản dịch, giống như nguyên tác, nó có giá trị vì chứa đựng chữ Tín. Và, chữ Tín ấy, có được là do không là ai khác, ngoài chính “người làm ra nó” (tác giả, dịch giả).</p> <p>Bên Tiền Vệ hiện có đăng tải hai bài viết về sự <a href="http://tienve.org/home/activities/viewThaoLuan.do;jsessionid=890EE46493639708FB6D11BEFD52DF8D?action=viewArtwork&artworkId=13866" rel="nofollow">“dịch loạn”</a> (hay “<a href="http://tienve.org/home/activities/viewThaoLuan.do;jsessionid=890EE46493639708FB6D11BEFD52DF8D?action=viewArtwork&artworkId=13872" rel="nofollow">“đạo đức dịch thuật”</a>) của Cao Việt Dũng, một dịch giả có tiếng lâu nay ở trong nước. Đọc những bài viết bàn về công việc dịch thuật trên Da Màu này, cộng với kinh nghiệm bản thân, tôi đi đến một suy nghĩ như thế này, xin được chia sẻ ra đây:</p> <p>Nói gì thì nói, làm gì thì làm, chính cái chủ thể “con người” là quan trọng hơn cả trong mọi công việc, hay nói cho có vẻ “nghiêm trọng” một tí, là trong mọi “vấn đề”. <img src="http://damau.org/wp-includes/images/smilies/icon_smile.gif" alt=":)" class="wp-smiley" /> Thế cho nên, nếu một dịch giả mà không có chữ TÍN, thì trước sau cái sự “BẤT TÍN” ấy sẽ lộ ra thôi, không thể “giấu nhẹm” đi được! Liên hệ với trường hợp của dịch giả Cao Việt Dũng, tuy vẫn chưa thấy ông ta trả lời hay phản biện lại chính thức trên Tiền Vệ, nhưng qua đó chúng ta có thể thấy được cái chữ Tín của “người” với chữ Tín của “tác phẩm” nó liên quan mật thiết với nhau như thế nào! Mà cũng đúng thôi, “Văn là Người” mà! Có phải không các bác?!</p> <p>Tôi chợt có một suy nghĩ như thế này: Hồi xưa, khi mà ông Hồ Chí Minh</p> <p>“<i>Sáng ra bờ suối, tối vào hang,<br />Cháo bẹ rau măng vẫn sẵn sàng<br />Bàn đá chông chênh</i> <b>dịch sử Đảng</b>,<br /><i>Cuộc đời cách mạng thật là sang.</i>“(Hồ Chí Minh),</p> <p>thì cái sự “dịch sử Đảng” của ông ta có chữ Tín hay không? Tôi nghĩ là đã không có! Bởi vì, như chúng ta nhận thấy (tôi không có ý xúc phạm cá nhân ông ta): bản thân con người Hồ Chí Minh đã không có chữ Tín và cái sự thể “sự nghiệp cách mạng” (Đường Kách Mệnh) mà ông ta “dịch” và đem về du nhập vào Việt Nam đã trở thành một sự BẤT TÍN “bét nhè” là chế độ độc tài toàn trị của ĐCSVN như hiện nay ở trong nước! Vậy thì…?</p> <p>Tất nhiên, tôi có thể hơi “lạc đề” vì đem những điều mang hơi hướng “chính trị” ra sân chơi Da Màu này, nhưng cũng vì suy nghĩ rằng, mọi việc ở trên đời này liên quan mật thiết với nhau, nên xin được mạo muội nêu lên như thế!</p> <p>Tiện đây, xin “góp vui” một câu hỏi như sau: tính từ “lợi hại” của tiếng Việt ta, nên dịch ra tiếng nước ngoài như thế nào để có thể vừa “tín”, vừa “nhã”, lại vừa “đạt” được?</p> <p>Trân trọng.<br />Trương Đức</p> </div> </div>Trương Đức Bloghttp://www.blogger.com/profile/00852580828730905658noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-7744002327830072017.post-66506747144298302512011-11-29T23:42:00.000-08:002011-11-29T23:43:54.593-08:00Dòng sữa Mẹ<div class="clearfloat"> <div class="commenttext"> <p>“<i>Thưa vâng, giá gì những bọn người như thế đừng bao giờ sinh ra (phải bóp cổ từ trong bụng mẹ) để thêm ô nhiễm và làm chật, “nức nở” trái đất này. Bọn chúng đúng là thứ giòi bọ, sâu bọ, ruồi bọ… và cuối cùng rồi cũng phải đến lúc chui rúc cống rãnh…!</i>”</p> <p>Thưa nữ thi sĩ Thanh Bình,</p> <p>Tôi thực sự vui mừng khi được nhà thơ nhắc đến trong bình luận của mình. Đọc những lời trên, tôi nhớ đến một đoạn văn của nữ thi sĩ trong truyện ngắn <a href="http://tienve.org/home/literature/viewLiterature.do?action=viewArtwork&artworkId=10363" rel="nofollow">“Bệnh dửng dưng”</a> như sau:</p> <p>“<i>Tôi buồn vì niềm mất mát lớn lao ấy đến mắc bệnh thẫn thờ. Nhưng căn bệnh của tôi biết đâu còn có liều thuốc thời gian chữa trị được. Còn những người với công việc tầm thường như gã thường trực, học thức như bác sĩ Lân… hình như</i> <b>họ đang bị xâm nhiễm nặng thứ vi trùng làm huỷ diệt những cảm xúc tình người</b>. <i>Họ sẵn sàng xoay mặt với những đau khổ của đồng loại và chỉ biết làm đầy bao tử mình. Rồi họ đổ lỗi cho những tệ trạng nghèo đói, mục ruỗng từ trên xuống. Con bệnh này vì thế tôi sợ sẽ hết thuốc chữa nếu càng ngày càng lan dần, lan mạnh trong xã hội tôi đang sống.</i>”</p> <p>Thú thực, nếu có ai đó hỏi tôi, là tôi thích đọc thơ ca của “đàn bà” hơn hay thơ ca của “đàn ông”, thì tôi sẽ trả lời ngay không một chút do dự, rằng mình thích thơ ca của những nữ thi sĩ hơn cả. Bởi vì, tôi nghĩ, thi sĩ “đàn ông” làm thơ với cảm hứng đều xuất phát từ một cái Đẹp gì đó, và cái Đẹp nhất trên đời này, theo tôi và rất nhiều nhiều… “người đàn ông” khác, chính là “Người Đàn Bà”! Có phải vậy không nữ thi sĩ Thanh Bình?! Và, thơ ca, hay hơn cả, tôi tự suy diễn theo cái cách “phù thủy” <img src="http://damau.org/wp-includes/images/smilies/icon_smile.gif" alt=":)" class="wp-smiley" /> của mình, phải chính là do “cái Đẹp nhất” làm ra!</p> <p>Một ý nữa, thơ ca đi vào lòng người, đó là do nó mang tải một thứ “sức hấp dẫn” mềm mại và ấm áp như dòng sữa mẹ. Loài người chúng ta, chào đời và lớn lên, bắt đầu từ dòng sữa mẹ. Vậy tại sao xã hội con người hiện nay – không riêng chỉ xã hội Việt Nam -, lại không “duy trì” và “quay trở lại” với “Dòng Sữa Mẹ”? Lại để những thứ “vi trùng” như là… “<i>Nay ở trong thơ nên có thép</i>” nó xâm nhiễm làm mất hết những cảm xúc tình người? Mà đúng thật đấy, như thực tế lịch sử thế giới đã cho chúng ta thấy: Chính cái “Thép” (trong đạn bom chẳng hạn) có ở trong thơ đã “sản sinh” ra một đống những giòi bọ, sâu bọ, ruồi bọ, chuột bọ,…! Vậy thì…?</p> <p>Tất nhiên, tôi không thể nói lên “những điều mềm mại và ấm áp” hay được bằng những nhà thơ nhà văn, tôi xin nhường lời lại cho những thi sĩ của loài người, nhất là cho những thi sĩ của “phái Đẹp”! <img src="http://damau.org/wp-includes/images/smilies/icon_smile.gif" alt=":)" class="wp-smiley" /> </p> <p>Mong đón chờ những sáng tác mới của Nguyễn Thị Thanh Bình!<br />Xin cám ơn nữ thi sĩ! Trân trọng.<br />Trương Đức</p> </div> </div>Trương Đức Bloghttp://www.blogger.com/profile/00852580828730905658noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-7744002327830072017.post-31812629999592817312011-11-22T00:30:00.000-08:002011-11-22T05:50:48.433-08:00"Đường kách mệnh" hay Những tháng năm... "phản động"<div style="text-align: justify;">Phải nói là mình đã bị... "sững sờ" khi đọc được <a href="http://tienve.org/home/literature/viewLiterature.do?action=viewArtwork&artworkId=13810">câu thơ</a> sau đây của nhà thơ Trần Hữu Dũng trên <span style="font-style: italic;">Tiền Vệ</span>:<br /></div><br />"<span style="font-style: italic;">Bài học cách mạng </span><div style="font-style: italic;" class="txt">Ba đời viết bằng máu</div> <div class="txt"><span style="font-style: italic;">Trong gia phả dòng tộc tôi.</span>"<br /><br /><div style="text-align: justify;">Đó là bởi vì mình nhớ đến bài hát này của Trịnh Công Sơn, bài <a href="http://www.youtube.com/watch?v=NDyFRlxEh34&noredirect=1">"Hát trên những xác người"</a>, và, tất nhiên, đến cả... cuốn <a href="http://vi.wikipedia.org/wiki/%C4%90%C6%B0%E1%BB%9Dng_k%C3%A1ch_m%E1%BB%87nh">"Đường Kách Mệnh"</a> của nhân vật "xác ướp" Hồ Chí Minh!<br /><br />Có một điều chắc chắn như thế này: ông nhạc sỹ tài ba họ Trịnh và ông "cha già vĩ đại" họ Hồ, cả hai người đã viết lên "tác phẩm" của mình - một người: bài hát, người kia: cuốn sách -, bằng... bút mực bình thường. Nhưng, cái gọi là "Cách mạng Việt Nam", đấy là mình gọi theo cách nói của những người cộng sản "con cháu ông Hồ" chỉ những cuộc chiến tranh xảy ra trên mảnh đất Việt Nam ở thế kỷ trước, xét cho cùng, cũng như cái gia phả của bao dòng tộc Việt Nam ta, là được/bị viết bằng... máu! Máu của những xác người!<br /><br />Hôm trước, mình đọc được một <a href="http://tienve.org/home/activities/viewThaoLuan.do?action=viewArtwork&artworkId=13801">bài "phỏng vấn"</a> rất hay của nhà văn Liêu Thái, trong đó có đoạn: "<span style="font-style: italic;">Cụm từ này đang rất hot, nhưng không dễ nhận ra nó, từ từ nha, nó nói là chuyện nó nói, thật đấy, nó thành thật, nhưng tin nó như thế nào thì là chuyện hên xui và thuộc về sức mạnh cá nhân cũng như thế lực phe nhóm... À há! <span style="font-weight: bold;">Nó tên là Phản Động, có người nhầm nó là bóng ma</span>, cũng có người nghĩ rằng nó đang ngộ Phật, có người còn cho rằng nó là một Bồ-tát, hay là một Niết-bàn khác sau khi Phật nhập diệt. Cứ thế, mỗi người đều gán cho nó một cái định nghĩa trên... một cái định nghĩa trên... một cái định nghĩa.</span>"<br /><br />Mình mới nghĩ như thế này: Cho dù những người cộng sản Việt Nam có "tô son trét phấn" đến thế nào đi nữa, cái gọi là "Cách mạng Việt Nam", chính là một thứ "Phản động", chính là một thứ "Bóng ma" theo đúng ý nghĩa của những từ này!<br /><br />Bậy nà, cha nội nói gì nghe lạ rứa hè, "Cách mạng Việt Nam" phải là "diễm lệ và hào hùng" chứ, tại sao lại là phản động, là bóng ma được, bậy nà!<br /><br />He, he, chẳng có gì lạ cả! Nếu phản động được định nghĩa trên... một định nghĩa (trên... một định nghĩa trên... một định nghĩa) là "đi ngược lại với chiều hướng phát triển chung của loài người", thì Cách mạng Việt Nam không là phản động thì là gì đây hả trời?! Hãy nhìn mà xem, trong suốt "quá trình làm cách mạng" hay nói như nhà thơ Trần Hữu Dũng là "học bài học cách mạng", bao nhiêu người đã ngã xuống, bao nhiêu nước mắt đã rơi, bao nhiêu máu đã đổ cho cái "cuộc cách mạng" thổ tả này?!<br /><br />Ờ, ờ, nghe cũng có lý, thế còn "bóng ma", tại sao lại là "bóng ma"?<br /><br />À há, "bóng ma", vấn đề chính là ở đây đấy!<br /><br />Mình nhớ mãi một câu văn này trong truyện dài <a href="http://www.talawas.org/?p=20646">"Những tháng năm cuồng nộ"</a> của nhà văn Khuất Đẩu: "<span style="font-style: italic;">Bóng ma vô hình đã thực sự lởn vởn khắp mọi nhà. Nó đến lúc nào không ai biết, nó đi lúc nào cũng chẳng ai hay. Nhưng trước mặt, sau lưng, bên phải, bên trái, trên trời dưới đất đâu đâu cũng có nó. Từ đây, mọi người lại co rúm như làng đang có dịch!</span>".<br /><br />Mình thấy như thế này, không cần phải nói dài dòng mà làm gì, lịch sử cái nước Việt Nam ta, chính là lịch sử của... "những bóng ma"! Đây nhá, suốt từ những thời "dựng nước và giữ nước" xa xưa của An Dương Vương, Hai Bà Trưng, Bà Triệu..., cho đến "giải phóng và thống nhất đất nước" của những người cộng sản mà đứng đầu là nhân vật Hồ Chí Minh, do chiến tranh chém giết nhau liên miên, mà có rất nhiều người chết "như ngả rạ", tức là: hàng đàn, hàng đàn xác người - "bóng ma" -, được... "sinh ra"! Và, vì thế, lịch sử, chính là được "những bóng ma" này ghi nên mà thành!<br /><br />Về "lịch sử bóng ma" của những thời xa lắc xa lơ, như là của "Vua Hùng", Bà Trưng, Bà Triệu..., mình không muốn bàn tới, bởi vì nó cũ quá rồi, <span style="font-style: italic;">cũ như trái đất</span> ý, hihi, mình chỉ muốn nói về cái thời ngày nay của chúng ta thôi, cho nó... gần, mới cả, dễ kiểm chứng, đúng không, nhá?!<br /><br />Mình xin bắt đầu... À, nhưng trước tiên, có một điều như thế này, mình muốn nêu ra đây, đó là chỉ "những bóng ma" mới cuồng nộ, con người bình thường không bao giờ cuồng nộ cả!<br /><br />Rồi, bây giờ mình xin tiếp tục:<br /><br />Từ những năm đầu của thế kỷ trước, có một "bóng ma" (mình nói là "bóng ma", bởi vì nhân thân của nhân vật Hồ Chí Minh rất chi là mờ ám, thoắt ẩn, thoát hiện và làm những việc "không bình thường" như... bóng ma!) xuất hiện để đem vào Việt Nam cái gọi là "Đường Kách Mệnh". Và, cũng từ đó "những bóng ma cộng sản" cũng hình thành, ngày càng đông đúc trên "<span style="font-style: italic;">mảnh đất lắm người nhiều ma</span>" cong cong hình chữ S của chúng ta. "Những bóng ma" có thể thấy "hiển hiện" rõ nhất trong "Cuộc Cải Cách Ruộng Đất". Hồi đó, những người cộng sản Việt Nam đã gây ra một sự "cuồng nộ" dã man nhất trong "lịch sử cách mạng" của họ đối với dân tộc Việt Nam. Hàng trăm ngàn người đã thiệt mạng, chết một cái chết vô nghĩa và oan ức, tiêu biểu là cái chết của bà Nguyễn Thị Năm. Và những "xác chết" đó, không phải mình mê tín dị đoan đâu, tạo thành vô số "những bóng ma" lởn vởn mãi trên bầu trời Việt Nam! Thật đó!<br /><br />Sau đó, những người cộng sản Việt Nam (có giai thoại là Hồ Chí Minh đã khóc(?)), vẫn tiếp tục... "hát trên những xác người", dường như chưa thỏa mãn cơn cuồng nộ (lên đồng tập thể) đẫm máu ấy, họ tiến hành làm cuộc "Nam tiến giải phóng miền Nam thống nhất đất nước". Lại bao xác người, toàn thanh niên trai trẻ, ngã xuống... Tầng tầng lớp lớp bóng ma ngày càng "sinh sôi nảy nở"!<br /><br />Dĩ nhiên, như mình có nói ở <a href="http://tienve.org/home/activities/viewThaoLuan.do?action=viewArtwork&artworkId=13756">bài trước</a> trên <span style="font-style: italic;">Tiền Vệ</span>, là mình không muốn nhắc lại các những điều vô nghĩa của chiến tranh, không muốn khơi dậy những nỗi đau của các bà mẹ Việt Nam, nhưng cái "hiện thực", là tồn tại "những bóng ma", là có đấy trên quê hương Việt Nam của chúng ta!<br /><br />Những bóng ma cộng sản vẫn đang gây ra "những tháng năm cuồng nộ" cho dân tộc Việt Nam! Ngày mỗi ngày, những bóng ma mới lại xuất hiện, lại gây nên những "cuồng nộ mới", mà theo cách dùng từ "thời thượng", hay nói như nhà văn Liêu Thái, là những "Phản Động"! Và trớ trêu thay, chúng ta không thể thấy được quê hương đến bao giờ thì hết "bóng ma" khi mà từ 1969 đến giờ, vẫn còn một "bóng ma" (mình nói cái xác ướp của họ Hồ là bóng ma, một phần xác người đã chết là bóng ma, phần nữa, như mình có nói ở trên, ông ta là một "bóng ma" sinh thời, thì khi chết, "bóng ma" lại trở về "bóng ma" thôi) trấn ngự giữa Ba Đình! Chúng ta không thể thấy được, phải chăng bởi vì chúng ta là những người bình thường, không phải là "những bóng ma", "Chỉ những xác chết mới nhìn thấy kết thúc của cuộc chiến tranh"? (<span class="body"><a href="http://www.brainyquote.com/quotes/authors/p/plato_5.html">Only the dead have seen the end of war!</a> - Plato)</span>.<br /><br />Viết đến đây, nhìn qua Tiền Vệ, mình thấy bác Nguyễn Đăng Thường tặng <a href="http://tienve.org/home/activities/viewThaoLuan.do?action=viewArtwork&artworkId=13827">một bông hồng nhung</a> cho nữ sĩ Thanh Bình, mình cũng bắt chước bác Thường, cũng xin tặng nhà thơ Nguyễn Thị Thanh Bình một bông hồng nhung, và, tiện đây, xin tặng nhà văn Liêu Thái một đôi... dép dự phòng, để lần sau có "đi... phỏng vấn", nếu chẳng may mải lo "rút êm quên... cầm dép", có cái mà đi cho đỡ đau chân, hihi!<br /></div></div>Trương Đức Bloghttp://www.blogger.com/profile/00852580828730905658noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-7744002327830072017.post-56038850986340822092011-11-19T23:29:00.000-08:002011-11-19T23:30:25.170-08:00Tự do trong bể... dâu!<p>Thưa bác Đào Hiếu và bác Trần Ngọc Bảo,</p> <p>Dẫn chuyện cá trong bể và cá ngoài sông ngòi để định nghĩa thế nào là tự do, theo thiển ý của tôi, là hai bác hơi bị… hời hợt trong lý luận!</p> <p>Tự do không thể là sự “an thân”, hay nói như bác TNB là sự bằng lòng. Mà ngược lại, tự do, trên phương diện tâm lý, chính là sự luôn luôn cảm thấy không bằng lòng. Bởi vì, khi chúng ta bằng lòng, chứng tỏ chúng ta khuất phục một cái gì đấy đang thống trị chúng ta, mà khuất phục sự thống trị, có nghĩa là chịu sự nô lệ. Tôi lấy ví dụ: chúng ta bằng lòng với sự khắc khổ của nhà tu, tức là chịu làm nô lệ cho cái Đạo (ở đây là đạo Phật) và không cần những thứ khác. Hoặc tôi có thể nói ngay đến tình hình của người dân Việt Nam ta: có rất nhiều người “bằng lòng” với chế độ độc tài hiện giờ, sống ung dung với những gì mình có, nhà lầu, xe hơi, ăn chơi nhảy múa, v.v…, nhưng họ có tự do không? Không! Họ không có, bởi vì họ đã “quen” sống trong “bể” như con cá cảnh rồi! Tôi xin hỏi hai bác: Nếu một ngày đẹp trời, chủ nhân của con cá tự dưng không thích nuôi cá cảnh nữa, muốn nuôi mèo chẳng hạn, đem hết cá đi cho mèo ăn, thì cái “sự bằng lòng” (tự do) của cá có còn nữa hay không?</p> <p>Chúng ta – con người -, nếu sống trên đời này, hãy đừng ví kiếp người như “sự tồn sinh vật vờ bằng lòng” của loài cá! Chúng ta phải có sự “tự do sống” của chúng ta. Thượng đế sinh ra chúng ta cũng là cho chúng ta một sự tự do. Đừng thấy cái vỏ “an bài” do Đảng CSVN ban cho mà quên đi cái sự mất tự do! Đừng bằng lòng với cái “ban phát” đểu cáng của nhà cầm quyền độc tài, họ rất sợ nếu người dân được tự do!</p> <p>Và điều quan trọng: Đừng tự ru ngủ bản thân, hãy cảnh giác: sự bằng lòng không bao giờ là sự tự do cả!</p> <p>Trân trọng.<br />Trương Đức</p>Trương Đức Bloghttp://www.blogger.com/profile/00852580828730905658noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-7744002327830072017.post-22604468341326859142011-11-13T04:31:00.000-08:002011-11-13T04:34:28.634-08:00Ne fordíts, hay Đừng dịch em!<p style="text-align: justify;">Trong khi chờ đợi giáo sư Nguyễn Quỳnh trả lời nhà thơ Quỳnh Thi, tôi xin được góp một vài ý kiến của mình nhân chuyện “thơ dịch” như thế này:</p> <p style="text-align: justify;">Hôm trước, tôi cũng đã suy nghĩ khá lâu khi đọc được cái ý này trong một <a href="http://damau.org/archives/21696" rel="nofollow">bài thơ</a> của anh Viện: “<i>Nhưng tôi chỉ có thể là thi sĩ khi thơ của tôi làm cho người chết sống lại và những người đang sống cần phải biết chết đi.</i>” Tức là, sáng tác thơ ca, đối với anh Viện, như một cách bốc thang thuốc “cải tử hoàn sinh” cho những người chết và, nếu chẳng may có “những người đang sống” uống đúng thang thuốc này, “cần phải biết chết đi”! “Sống” hay “chết”? Câu trả lời, chính là ở vị thế của “kẻ uống thuốc”, hay chính xác ra, “người đọc”!</p> <p style="text-align: justify;">Và, theo tinh thần đó, tôi nghĩ, cái ý của anh Viện, đối với những người “dịch thơ dịch văn” – dịch giả -, nó cũng có thể đúng trong rất nhiều trường hợp!</p> <p style="text-align: justify;">Chúng ta đã chứng kiến rất nhiều những tác phẩm văn học dịch, mà dịch giả dường như hoàn toàn làm cho tác giả nguyên tác “sống lại”, tức là dịch rất thành công.</p> <p style="text-align: justify;">Và chúng ta cũng gặp phải không ít những trường hợp ngược lại, tức là dịch giả “vô tình làm chết” tác giả nguyên tác một cách không thương xót! Để tránh đụng chạm, tôi xin được miễn trích dẫn ra đây cụ thể là những trường hợp “dịch chết người” nào.</p> <p style="text-align: justify;">Cụ thể về bài thơ dịch “Ne felejcs – Đừng quên em” của Nguyễn Hồng Nhung: Một phần vì biết tiếng Hungary, một phần tự thấy sự cảm thụ thơ (tiếng Việt hay tiếng Hung) của mình không có lắm, nên tôi chẳng muốn “bàn loạn” về bài thơ dịch này của chị Nhung ra ở đây. Và tôi nghĩ, giáo sư Nguyễn Quỳnh đã “bình” rất hay về bài thơ dịch này rồi, tôi đã đọc được trên <a href="http://vanchuongviet.org/index.php?comp=tacpham&action=detail&id=16656" rel="nofollow">vanchuongviet.org.</a></p> <p style="text-align: justify;">Tuy vậy, tôi vẫn muốn nêu ra đây cái ý kiến của mình như thế này: Riêng THƠ, “hay ho” nhất là thưởng thức trong ngôn ngữ nguyên tác, bởi vì, như nhà thơ Nguyễn Đăng Thường đã có nói: “<i>Với tôi thơ làm xong là xác chết, thơ đăng báo là xác ướp</i>”, tức là bản “thơ dịch” của bài THƠ gốc, sau khi “làm xong” và “đăng báo”, có lẽ đã trở thành một cái gì đó… “tệ hại” hơn “xác chết” và “xác ướp” từ lâu rồi!</p> <p style="text-align: justify;">Tất nhiên, việc “sống” hay “chết” của thơ dịch, cụ thể là bài thơ dịch này của Nguyễn Hồng Nhung, như tôi có nói ở trên, tùy thuộc vào “góp nhìn” của từng người đọc chúng ta, tôi không đi sâu vào nữa.</p> <p style="text-align: justify;">Tiện đây, tôi xin nêu ra đây với nhà thơ Quỳnh Thi rằng, trên trang vanchuongviet.org có <a href="http://vanchuongviet.org/index.php?comp=tacpham&action=detail&id=16647" rel="nofollow">bài viết</a> của giáo sư Nguyễn Quỳnh về “cách viết lập dị” của ông rất rõ ràng, thi sĩ họ Quỳnh có thể tham khảo thêm.</p>Trương Đức Bloghttp://www.blogger.com/profile/00852580828730905658noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-7744002327830072017.post-16047542059088786842011-11-04T02:04:00.000-07:002011-11-04T06:17:23.346-07:00Thời của những con chuột cống lộng hành trên mặt đất...<div style="text-align: justify;">Đề tài "chiến tranh", mình biết chứ, nó <span style="font-style: italic;">chán như... con gián</span>, hehe, nhưng lại không thể... không bàn về nó được, kiểu như "biết rồi, khổ lắm, nói mãi" ý, hihi!<br /><br />Mình nhớ những năm trước, tất nhiên mình đang nói về cái hồi <span style="font-style: italic;">talawas </span>còn "sống", hihi, cứ đến 30/4 là lại "rộ" lên trên diễn đàn của Phạm Thị Hoài chuyện "<span style="font-style: italic;">tháng Tư gãy súng</span>", tức là mọi người đều bàn tán sôi nổi về Cuộc chiến Việt Nam 1954-1975. Mình đọc được nhiều những ý kiến, suy nghĩ, phải nói là rất sâu sắc về cuộc chiến đẫm máu và vô nghĩa này, và, thú thực, mình cũng đã tự hỏi một câu hỏi rất chi là... "vô nghĩa" là: Tại sao có chiến tranh trên quả đất này?<br /><br />Và, "nhiệm mầu" thay, hôm nay, mình đã "tìm thấy" câu trả lời cho câu hỏi "vô nghĩa" ấy của mình, đương nhiên, câu trả lời không "vô nghĩa" chút nào, hihi, bởi vì mình thấy nó đúng lắm, chí lí lắm, và, lý do chính, anh Viện đã chỉ ra cho mình biết, hihi! Đây, câu trả lời nó đây:<br /><br /><div style="text-align: justify;">Chiến tranh có trên quả đất này, đó là bởi vì từ xưa đến nay, tất cả các thời đại, đều là <a href="http://tienve.org/home/literature/viewLiterature.do?action=viewArtwork&artworkId=13664">"Thời của những con chuột cống lộng hành trên mặt đất"</a>!<br /></div><br />Chiến tranh và "lũ chuột cống" thì liên quan gì đến nhau? Mới cả, thế "mèo" đi đâu hết để "bọn chuột cống" chúng lộng hành trên mặt đất cha nội?<br /><br />Hehe, có chứ, có liên quan chứ, là "chuột cống", nên chúng tham lam và độc ác, tham lam và độc ác thì dẫn đến cướp bóc và chém giết, tức là chiến tranh, đúng không?! Thế mới bỏ mẹ! Còn "mèo" mà có mặt thì... nói chuyện chi nữa! Nhưng khoan hẵng bàn đến "chuyện mèo", để mình nói hết cái ý này đã, cái ý rằng, từ khi Chúa Giê-su chết đi trên cây thánh giá, hình như những lời của Chúa không "vọng mãi ngàn năm" nữa thì phải, hoặc có "vọng mãi ngàn năm", nhưng chúng ta đã không "nghe thấy ngàn năm"? Có thể chăng?<br /><br />Hôm trước, mình bị "ám ảnh" mãi bởi <a href="http://tienve.org/home/literature/viewLiterature.do?action=viewArtwork&artworkId=13729">câu thơ này</a> của Raymond Radiguet, mình đọc được trên <span style="font-style: italic;">Tiền Vệ</span>:<br /><br />"<span style="font-style: italic;">Đàn ông hoá trang làm những </span><div style="font-style: italic;" class="txt">anh lính chiến. Không ai biết chuyện gì</div><span style="font-style: italic;"> </span><div class="txt"><span style="font-style: italic;">đã xảy ra...</span>"<br /><br />Câu thơ ám ảnh mình, bởi vì, mình nghĩ, tại sao Raymond viết về "lễ hội" mà lại nói rằng "<span style="font-style: italic;">đàn ông hóa trang làm những anh lính chiến</span>"? Rồi "<span style="font-style: italic;">không ai biết chuyện gì đã xảy ra</span>"? Phải chăng cuộc sống trên mặt này từ xưa đến nay chẳng qua là những "lễ hội" với "<span style="font-style: italic;">đàn ông hóa trang làm những anh lính chiến"</span> và "<span style="font-style: italic;">không ai biết chuyện gì đã xảy ra</span>"?<br /><br />Nhớ hồi vừa đọc cuốn "Nỗi buồn chiến tranh" của Bảo Ninh xong, mình đã tự hỏi, tại sao tác giả lại đặt tên cho cuốn sách là "Nỗi buồn chiến tranh" nhỉ? Và hồi đấy mình cũng chỉ tự trả lời, chắc chiến tranh, dù là "giải phóng miền Nam" đi chăng nữa, cuối cùng, chỉ là một "nỗi buồn" mà thôi!<br /><br />Giờ đây, sau câu thơ của Radiguet, mình đã "hiểu" thêm rằng: chiến tranh "buồn", là vì "những người lính", tất thảy, do "đàn ông (và cả đàn bà) hóa trang" mà thành, và chiến tranh, nói như nhà văn Vũ Thư Hiên, xét cho cùng là "lễ hội hóa trang lên đồng tập thể", và, - vì là "lên đồng" - nên "<span style="font-style: italic;">không ai biết chuyện gì đã xảy ra</span>"!<br /><br />Có thể nêu ra đây những sự "<span style="font-style: italic;">hóa trang thành những anh lính chiến</span>" của "đàn ông Việt Nam" ta, nhưng mình không muốn cho lắm, bởi vì, nêu ra mà làm gì, chỉ tổ khơi dậy nỗi đau lòng của bao người mẹ (còn sống và đã chết) Việt Nam ở cả hai phía, mấy cả, như mình có nói ở trên, nó buồn và chán lắm, <span style="font-style: italic;">chán như con gián</span>!<br /><br />Điều mình muốn nói lên ở đây, chính là cái sự "không ai biết chuyện gì đã xảy ra". Những người "đàn ông hóa trang thành những anh lính chiến", tất nhiên, họ không thể biết "chuyện gì đã xảy ra" rồi, bởi vì nếu biết, họ đã "không hóa trang làm những anh lính chiến", đúng không?! Mình xin hỏi như thế này, hehe, thế chúng ta, những con người may mắn "không hóa trang làm những anh lính chiến", có biết "chuyện gì đã xảy ra" không? Cũng không nốt, hehe, chắc chắn thế!<br /><br />Chúng ta hãy đọc tiếp bài thơ của Raymond:<br /><br />"<span style="font-style: italic;">Những cái bóng lần lượt đi vào </span><div style="font-style: italic;" class="txt">phòng. Chẳng có gì đem biếu họ</div><span style="font-style: italic;"> </span><div class="txt"><span style="font-style: italic;"> Thế thì có cần phải giết chết họ?</span>"<br /><br />Thật sâu sắc! <a href="http://www.tienve.org/home/literature/viewLiterature.do?action=viewArtwork&artworkId=13698">Nhà thơ mới hai mươi tuổi</a> đã phải rời khỏi mặt đất (ông không muốn sống cùng "<span style="font-style: italic;">thời của</span> <span style="font-style: italic;">những con chuột cống lộng hành</span>" chăng?) này đã đặt một câu hỏi nhân văn nhất cho loài người chúng ta: Thế thì có cần phải giết chết họ? Tức là, mọi cuộc chém giết - chiến tranh-, đều vô nghĩa!<br /><br />Radiguet viết tiếp:<br /><br />"<span style="font-style: italic;">Nếu bạn trông thấy bức tường khi nó </span><div class="txt"><span style="font-style: italic;"> hoàn toàn trống trơn bạn sẽ thấy sợ.</span>"<br /><br />Phải chăng cuộc sống phù sinh của chúng ta trên quả đất này - cộng sản hay tư sản, độc tài hay dân chủ -, cuối cùng cũng chỉ là "bức tường hoàn toàn trống trơn"?! Và, nếu hiểu ra điều này, chúng ta "sẽ thấy sợ"?<br /><br />Theo mình là như vậy đấy! Chẳng nói đâu xa, hãy nhìn cái quá khứ "vua của các vua Ả-rập" của Gaddafi" nó mới "diễm lệ và hào hùng" biết bao, vậy mà, đã trở thành "bi tráng và thảm hại" đến chừng nào trong phút chốc! Còn nếu muốn liên hệ với chuyện "nước bọt mình", tức là "nhìn về Ba Đình", thì mình cũng có thể nói rằng, cuộc đời Hồ Chí Minh, nói như <a href="http://tienve.org/home/activities/viewThaoLuan.do?action=viewArtwork&artworkId=13173">nhà thơ Nguyễn Đăng Thường</a>, "vĩ đại bao la" cái khỉ mốc gì khi mà cuối cùng, chết từ tám hoánh vẫn "nằm khểnh dái tóp teo một mình" giữa bốn bức tường lạnh giá hoang vu, để bên ngoài, "lũ chuột cống đàn em lộng hành", ngày ngày làm khổ dân đen?!<br /><br />Thôi, thôi, biết rồi! Chuyện "chuột cống" như thế đủ rồi! Giờ nói chuyện "mèo" đi cha nội!<br /><br />Ừ, thì nói chuyện "mèo" nào! Mình thấy cái thế giới này, cụ thể là cái mảnh đất Việt Nam ta, khó có thể sinh ra "những chú mèo Tom bắt chuột cống" được! Mà đúng thế đấy, bởi vì con người chúng ta <a href="http://www.talawas.org/?p=9119">đã quên Chúa"</a>, không chịu khó "nghe những lời dạy yêu thương của Chúa", mặc dù lời của Chúa "vang vọng mãi ngàn năm" đấy chứ! Bên cạnh đó, chúng ta cũng chẳng "ngó ngàng" gì đến những cuốn sách, bài thơ của các nhà thơ nhà văn đã chỉ ra cho chúng ta thấy: đâu là "lũ chuột cống"!<br /></div></div><br /></div></div>Trương Đức Bloghttp://www.blogger.com/profile/00852580828730905658noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-7744002327830072017.post-48689923967106574472011-10-31T02:21:00.000-07:002011-10-31T06:13:15.339-07:00Hướng tới cái... quái mới!<div style="text-align: justify;">Xem hình <a href="http://tienve.org/home/activities/viewThaoLuan.do?action=viewArtwork&artworkId=13713">"cái đẹp... mới"</a> của "Chí Phèo & Thị Nở" ngày nay, mình suýt... phì cười vãi đái, hehe, đó là bởi vì thấy "cái đẹp mới" của Việt nam ta, sao nó... "quái" thế cơ chứ...<br /><br />Thì "Chí Phèo & Thị Nở" Việt Nam thời nào chả... "quái"!<br /><br />Ừ, thì mình cũng biết thế, nhưng phải công nhận bà Nguyễn Thị Sương có "đôi mắt tinh tường" thật đấy, như của Nam Cao chứ không phải bỡn...<br /><br />Thế à? Bà Sương như... "Nam Cao tái thế"?<br /><br />Chứ còn gì nữa! Đây nhá, phải có "đôi mắt" thật tinh tường thì trong một đống "quái" đông đúc - toàn "quái" là "quái" - ở Việt Nam ta hiện giờ, bà Sương mới "chộp" ra được "cặp quái", phải gọi là... tiêu biểu nhất và... đẹp đôi nhất, cho chúng ta xem!<br /><br />Mình nhớ "hồi xưa", hihi, đùa tí, thực ra cũng chẳng "xưa" lắm, mới đây thôi, cách đây ba năm, bác Hoàng Ngọc-Tuấn cũng đã "túm cổ" cho chúng ta thấy <a href="http://www.talawas.org/talaDB/showFile.php?res=14495&rb=0106">"một cặp quái"</a> trong cái "quái trạng văn hóa" Việt Nam ta. Hồi ấy, thú thực, mình vẫn phân vân không biết "cái quái trạng văn hóa" ấy có thực không, nhưng đến bây giờ thì mình tin thật rồi, tin quá đi chứ lị, hihi, tức là, cái "quái trạng văn hóa Việt Nam" là có đấy bà con ơi!<br /><br />Và vì tin là nó có, nên mình mới lại tự hỏi, vì đâu nên nỗi?, hay, để cho nó "văn vẻ", văn hóa mà, mình bắt chước bác Nguyễn Đức Tùng tự hỏi như thế này: "Quái" đến từ đâu? Hehe...<br /><br />Bây giờ mình xin đi tìm câu trả lời cho câu "tự hỏi" đó...<br /><br />Mất công đi tìm mà làm gì, ông Hoàng Ngọc-Tuấn đã phát hiện ra cái "quái trạng văn hóa" của Việt nam, chắc chắn phải biết nó đến từ đâu, cứ hỏi ổng là xong!<br /><br />Ờ, ờ, tất nhiên rồi! Nhưng mình không muốn "làm phiền" bác ý, hihi, bác ý có việc của bác ý, mình đã "xác định" rồi, không được lôi thôi, đã "tự hỏi" thì phải "tự trả lời", không nên làm phiền người khác, đúng không?!<br /><br />Mình nghĩ thế này, mọi sự trên đời này, kể cả "quái", không thể "tự sinh ra" được, tức là phải có cái gì đó khác "tác động", thì nó mới "hình thành", mới "sinh sôi nảy nở" được, kiểu như cây cối hút nước, hút đất thì mới xanh tươi, trẻ em được học hành, nuôi dưỡng tử tế thì mới lớn khôn được, v.v... Tức là, văn hóa cũng thế, cũng phải được/bị "cái khác" tác động thì mới hình thành và phát triển được. Vậy, "vấn đề" ở đây là: "cái khác" là cái gì?<br /><br />Tất nhiên, sẽ có nhiều bạn bảo "cái khác" là cái khác cơ, nhưng theo mình, "cái khác" chính là ngôn ngữ. Mà thật đấy, mình không nói gì khác đâu, chỉ xin "trích" lời Kinh Thánh ra đây: Khởi thủy là lời! Có nghĩa là: Nền văn minh của chúng ta được hình thành và phát triển, do tác động của "lời" - "ngôn ngữ"!<br /><br />Hôm trước, mình đọc được "lời" của nhà thơ vừa đạt giải <span style="font-style: italic;">Nobel văn chương</span>, Tomas Tranströmer, trong <a href="http://tienve.org/home/activities/viewThaoLuan.do?action=viewArtwork&artworkId=13706">bài đối thoại</a> của Black Raccoon, rằng: <span class="txt-i"><span style="font-style: italic;">The language marches in step with the executioners. Therefore we must get a new language</span>.</span> [Ngôn ngữ đi chung nhịp bước với đao phủ thủ. Do đó chúng ta phải có một ngữ ngôn tinh mới.]. Mình suy nghĩ rất "mông lung", như thế nào là "chung nhịp bước với đao phủ", là "phải có một ngôn ngữ mới"?<br /><br />Có một "lời" <a href="http://tienve.org/home/literature/viewLiterature.do?action=viewArtwork&artworkId=13572">cũng của ông</a> như thế này: "<span style="font-style: italic;">Mọi thứ đều đến từ bên trong, từ tiềm thức. Đó là cái nguồn của mọi thứ.</span>" Mình mới nghĩ: Phải chăng tiềm thức chính là "<span style="font-style: italic;">một ngôn ngữ mới</span>" của nhà thơ? Nếu đúng như vậy, đối với những kẻ "không đánh thức" (vẫn dùng "ngôn ngữ cũ") được tiềm thức của mình, thì sao đây?<br /><br />Thì "chung nhịp bước với đao phủ" chứ còn sao nữa hả trời!<br /><br />Đây nhá, theo mình hiểu, nhà thơ Tomas Tranströmer, khi nói "ngôn ngữ chung nhịp bước với đao phủ", là muốn nói lên cái tính "hành hình" của ngôn ngữ, ngôn ngữ cũng "thi hành bản án" như "một đồ tể"!<br /><br />Đọc <a href="http://www.rfavietnam.com/node/866">bài này</a> của Song Chi nói về cái sự học hành của trẻ em Việt Nam hiện giờ mà mình thấy... "rùng mình" cho cái "nền giáo dục" của nước nhà. Trong bài viết, đạo diễn Song Chi nói rằng: "<span style="font-style: italic;">Cũng chỉ tại cái nền giáo dục điên rồ, chạy theo thành tích, điểm số, chuộng cái hư danh-có sự phân biệt giữa trường chuyên, trường điểm, trường chọn…với trường thường, nên các ông bố bà mẹ mới phải thúc vào lưng con, ép con phải vào bằng được trường chuyên, không vào được thì…chạy tiền, nhờ cậy người quen. Rồi một xã hội điên rồ, chuộng bằng cấp hơn khả năng thực, nên mới có chuyện chạy điểm, chạy bằng, mua bằng, bằng giả bằng dỏm v.v…</span>", thì mình thấy ngay cái sự "thi hành bản án như một đồ tể" của ngôn ngữ. "Ngôn ngữ giáo dục XHCN" trong nước hiện giờ đã "giết chết" hay "chém đứt đầu" những "cái thật", "cái đẹp", "cái văn minh", và - điều đáng nói -, là giờ đây chỉ còn lại "một quái trạng văn hóa" nửa người nửa ngợm, không ra một thể thống gì cả ở trên mảnh đất "èo uột" hình chữ S mà thôi!<br /><br />Bậy nà, chứng minh đê!<br /><br />Được thôi, mình chẳng cần lấy "bằng chứng" ở tận đâu xa, lấy ngay đích "Thị Nở" nhà mình đây thôi, hihi. Trên một <a href="http://nhavanhanoi.vn/News/Doi-thoai/114/Vi-Thuy-Linh-tam-su-ve-nghe-viet.aspx">trang mạng "văn hóa"</a>, mình đọc được lời này của Vi Thùy Linh "làn da cẩm thạch": "<span style="font-style: italic;">Có bao lăm ai cuồng say và liều lĩnh xả thân vì tình yêu, vì văn chương giữa <span style="font-weight: bold;">cõi hiện sinh đang xuống cấp nhiều mặt, thực dụng bủa vây này</span>? Để tạo được nghệ thuật ấy, không thể cũ và giả, bất tài lại hay tham. Không thể đánh đồng, đánh tráo ánh sáng giá trị mới, kinh điển với cũ kỹ, lười nhác, ấu trĩ, ngụy tạo, giả hiệu; nghệ sĩ thực tài với thi sĩ vỏ và nghệ sĩ rởm. <span style="font-weight: bold;">Dẫu đời sống là một sân khấu lớn, tôi không đến các vũ hội hoá trang.</span></span>" Tức là "thị ta" cũng "nhận ra" cái xã hội Việt Nam hiện giờ là "<span style="font-style: italic;"><span style="font-weight: bold;">cõi hiện sinh đang xuống cấp nhiều mặt, thực dụng bủa vây này</span>"</span>, và tuy có nói rằng "<span style="font-style: italic;"><span style="font-weight: bold;">Dẫu đời sống là một sân khấu lớn, tôi không đến các vũ hội hoá trang</span></span><span style="font-weight: bold;">.</span>", nhưng vẫn liên tục "mò" đến các <a href="http://hanoimoi.com.vn/newsdetail/Van-hoa/425233/%C4%91em-ra-mat-tho-vi-thuy-linh-va-nhung-chuyen-chua-tung-thay.htm">"vũ hội hóa trang"</a> đều đều...<br /><br />Ừ, có thể, đối với những người "lớn lên dưới mái trường (định hướng) XHCN" như "làn da cẩm thạch" Vi Thùy Linh, hay "cơn gió đực" Đào Anh Khánh, hoặc ông Hoàng Ngọc Hiến, thì có thể như thế, nhưng ông Trịnh Lữ thì ổng từ Mỹ về cơ mà? Sao lại bảo ông là "quái"? Bậy nà...<br /><br />Ấy, ấy, cũng thế cả thôi, ông Lữ tuy "lớn lên ở Mỹ" thật đấy, nhưng lại không "có một ngôn ngữ mới" là tiềm thức của chính ổng, và, có thể đã bị "ngôn ngữ XHCN"... "chặt đứt đầu" từ lâu rồi cũng nên! Có thể lắm!<br /><br />Nói tóm lại, trong cái "quái trạng văn hóa Việt Nam" có rất nhiều "quái", nhiều vô kể và... đủ loại, từ quái "nằm trong lăng" cho đến quái "làm tình một mình trên mái", thế mới bỏ mẹ! Và, nói thật đấy, không biết cái "quái trạng văn hóa" Việt Nam ấy, sẽ đi về đâu?<br /></div>Trương Đức Bloghttp://www.blogger.com/profile/00852580828730905658noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-7744002327830072017.post-65638551183146268642011-10-26T12:26:00.000-07:002011-10-26T15:23:15.800-07:00Chí Phèo & Thị Nở cũng có thể là... mỗi chúng ta!<div style="text-align: justify;">Mình giật mình đánh... thót, khi đọc được <a href="http://damau.org/archives/21956">bài thơ</a> này của bác Nguyễn Đăng Thường bên trang <span style="font-style: italic;">Da Màu</span>. Đó là bởi vì đoạn kết của bài thơ... nó đúng quá, chí lý quá!<br /><br />Đây nhá, nếu mình chỉ "lôi" câu này: "<span style="font-style: italic;">Chí Phèo nay đã trở thành ngài Lãnh Tụ</span>" ra thôi, là đã thấy bác ý nói quả... đích đáng, đúng không?!<br /><br />Và, mình xin nói như thế này nhé, chỉ có nhà văn nhà thơ đích thực mới có thể "giải nghĩa" xác đáng cho "mọi sự" ở trên đời này, theo mình là thế!<br /><br /><div style="text-align: justify;">Và, mình nói không ngoa đâu nhá, tức là, qua đó, thế mới thấy Nam Cao ngày xưa không chỉ là một nhà văn "sống mòn" qua ngày đoạn tháng, mà ông còn là một nhà tiên tri có "đôi mắt" nhìn thấu chuyện đời một cách... "đáng sợ" cho "mỗi chúng ta" ngày nay - những kẻ cũng "sống mòn" qua ngày đoạn tháng như Nam Cao ngày xưa, chẳng hạn như là mình, hehe, nhưng lại không có "đôi mắt tinh tường" như của cụ!<br /></div><br /><div style="text-align: justify;">Nói dông nói dài, chẳng qua mình muốn nói lên cái ý như thế này: văn học và đời (chính trị?), nó liên quan gì với nhau? Hay, mượn lời nhà thơ Nguyễn Đăng Thường, "<span style="font-style: italic;">& Chí Phèo, & Thị Nở, có thể là... mỗi chúng ta</span>"?<br /></div><br /><div style="text-align: justify;">Sau khi "giật mình tự hỏi" như vậy, mình đã "chạy" qua Tiền Vệ, một phần là để đọc tin <a href="http://tienve.org/home/literature/viewLiterature.do?action=viewArtwork&artworkId=13664">"chuột cống lại trở về với cống"</a>, phần nữa là xem xem tình hình <a href="http://tienve.org/home/literature/viewLiterature.do?action=viewArtwork&artworkId=13647">"văn học và chính trị"</a> đã đến đâu rồi!<br /><br />Đọc qua đọc lại một hồi, thì mình thấy như thế này: cái "sự đời", tức là "văn học và chính trị" ấy mà, nó... "éo le" lắm cơ! Mà đúng thế đấy! Một bên, nhà văn Phan Quỳnh Trâm cho rằng:<br /><br />"...<span style="font-style: italic;">Điều đó nói lên rằng tư cách chính trị hoàn toàn độc lập với tư cách của nhà văn</span>... <span style="font-style: italic;">Tôi chỉ muốn phân biệt nhà văn với tư cách công dân và với tư cách người cầm bút. Tôi cho sự lẫn lộn giữa hai tư cách ấy không có lợi gì cho văn học.</span>"<br /><br />Còn một bên, nhà thơ Nguyễn Đăng Thường nhấn mạnh:<br /><br />"<span style="font-style: italic;" class="txt-b">Có nhiều cuốn sách viết về tiểu thuyết chính trị của Thế kỷ 20, vì tiểu thuyết chính trị là thể loại nổi bật nhứt của cái thế kỷ đẫm máu này. Tiểu thuyết chính trị đã cho ra đời những tác phẩm lớn ký tên Disraeli, Kafka, Joyce, Orwell, Hemingway, Malaparte, Greene, Grass, Kundera, Naipaul, Solshenitsyn, Gordimer, Garcia Marquez, Carpentier, Semprun, Asturias, Heller, Vonnegut... </span><span style="font-style: italic;">PQT có nên tìm đọc trưốc, trước khi viết về “văn học và chính trị? </span><p class="txt"><span style="font-style: italic;">Tôi đang viết một bài về </span><span style="font-style: italic;" class="txt-b">“<span style="font-weight: bold;">Văn chương là... chính trị</span>”</span><span style="font-style: italic;"> nhưng rất uể oải vì muốn tránh “đụng chạm”, tránh “đánh phá” giấc ngủ an lành của các độc giả tự đắc có thể đánh mũi biết ngay cái hay, cái dở. Sau đây là một đoạn trích trong bài tôi đang viết về sự sai lầm của PQT, hầu cho thấy sơ qua vì sao tôi không đồng ý với PQT trong trường hợp nếu tôi chán ngán bỏ luôn không viết tiếp</span>:</p> <p class="txt"> <span class="txt-b">“<b><i>Bài viết của Phan Quỳnh Trâm đặt sai câu hỏi, sai vấn đề, dựa trên quan niệm cũ ‘nghệ thuật vị nghệ thuật’. Tác giả dị ứng chính trị trong văn chương ta nói riêng và truyện có nội dung chính trị nói chung vì sự liên kết với văn chương hiện thực Xã Hội Chủ Nghĩa. Tác giả đã hiểu từ “chính trị” theo nghĩa xấu, nghĩa hẹp nhứt. Loại văn chương này (VCXHCN) dở, không phải vì nó chính trị, mà vì nó là văn chương tuyên truyền, không đến từ đời sống thật, tình huống bịa đặt, nhân vật là những con rối để chứng minh nọ kia kia nọ...”</i></b></span>"</p><p class="txt">Thì mình thấy, cả hai người đều có lý, nhưng, những lý luận của họ, nói như thế nào để khỏi bị "mất lòng nhau" nhỉ?, hihi, đúng rồi, cả hai đã... "chưa tới bến"! Ha, ha, tức là, như thế này nhé, mình xin nói ngay đây:</p><p class="txt">Thứ nhất: nữ văn Phan Quỳnh Trâm, mình nhận xét là cổ "chưa tới bến", là bởi vì đã cho rằng có hai tư cách - tư cách công dân (chính trị) và tư cách người cầm bút (nhà văn) - đứng "hoàn toàn độc lập" trong "một con người sáng tác văn học". Theo mình, nhận định như cổ, như bác Thường đã nói, là "tự mâu thuẫn", bởi vì không thể có hai tư cách trong cùng một con người. Những nhà văn đích thực, theo mình, trong họ chỉ tồn tại một (và chỉ một) tư cách, đó là "tư cách người cầm bút" (hay có thể gọi là tư cách trí thức nói chung). Cái gọi là tư cách công dân (tôn trọng pháp luật, có trách nhiệm với xã hội, v.v...), chẳng qua là một "nền nếp sống" mà có thể do Phan Quỳnh Trâm luôn bị "phạm trù đạo đức" nó ám ảnh nên mới suy nghĩ và nhận định như vậy, chắc chắn thế! Bởi vì, chúng ta phải hiểu rằng, một khi nhà văn - ở đây chúng ta đang nói đến những người cầm bút đích thực - đã đạt đến cái "tầm cao hơn" rằng, "<span style="font-style: italic;">nhà văn được xem là những con người của chữ nghĩa, những người trí thức, và những điều họ nói, họ phát biểu thường được người ta trân trọng lắng nghe, nói cách khác, chúng có ảnh hưởng đến xã hội, đến chính trị</span>"(Phan Quỳnh Trâm), tức là họ "đứng trên" cả xã hội, chính trị. Nói cách khác, khi đã có "tư cách nhà văn", thì "tư cách công dân" của họ, không còn nữa, chính xác hơn, đã trở thành "tư cách nhà văn"! Mình chỉ xin nêu ra một "luận điểm" chúng minh cho điều này, rằng: "tư cách công dân" chẳng qua là một thứ "tư cách" do những "công dân khác" dưới tầm nhà văn nghĩ ra, và, thế là hàng loạt công dân còn lại phải "bám theo", còn những nhà văn thì họ "tự do", và tất nhiên, họ đã để "tuột" (hay nói như anh Viện là <a href="http://damau.org/archives/21500">"đạp chân vào bầu trời"</a>) lại sau lưng tất cả những gì gọi là "tư cách công dân" ấy. Bởi vì, một lẽ thường tình, họ "tôn trọng luật pháp" và "trách nhiệm với xã hội" hơn hết thảy chúng ta, đó là điều chắc chắn! Ở đây, còn một ý như thế này, mình cũng xin nói luôn: như thế nào là một "tư cách công dân" đúng? Phải chăng khi ông nguyên chủ tịch nước Nguyễn Minh Triết phát biểu rằng xóa điều 4 Hiến pháp là tự sát, là ông ta đã thể hiện "tư cách công dân" đúng? Hoặc, khi nguyên tổng thống Mỹ là Bush bố ra lệnh ném bom Irak, là lúc ổng thi hành tư cách công dân một cách chính đáng nhất?</p><p class="txt">Nói tóm lại, nhà văn đích thực là chỉ một người với một tư cách duy nhất, tư cách nhà văn. Có như vậy họ mới sáng tác được những tác phẩm để đời. Những kẻ cầm bút mà vẫn "loay hoay" không biết làm gì với "tư cách công dân" của mình, về thực chất, không phải là những nhà văn! Những loại người này nhiều lắm, cứ hàng đàn, như bầy "chim cách cụt biết bay", họ "sáng tác" là cứ phải kéo nhau vào <a href="http://vanvn.net/news/35/890-khai-mac-trai-sang-tac-van-hoc-tai-tam-dao.html">"trại sáng tác"</a>, hoặc nếu có "hiện đại hóa thơ ca" thì cứ phải "tụ bạ" lại với nhau, <a href="http://vanvn.net/news/1/1046-hoi-thao-tho-viet-nam-hien-dai-nhin-tu-mien-trung---ung-khau-tai-hoi-truong-va-be-mac.html">"ứng khẩu"</a> với nhau, thì mới được!</p><p class="txt">Thế còn nhà thơ Nguyễn Đăng Thường của chúng ta thì sao? Ông "chưa tới bến" ở điểm nào?</p><p class="txt">Hi,hi, bác Thường "chưa tới bến" là ở chỗ bác ý <span style="font-weight: bold;">đã không nói thẳng ra ngay từ đầu</span> với Phan Quỳnh Trâm là "<span style="font-weight: bold; font-style: italic;">văn học là... chính trị</span>". Nếu bác ý nói ngay từ ở đối thoại đầu của bác ý, không chỉ dừng lại ở chỗ "Phan Quỳnh Trâm tự... mâu thuẫn", thì sự thể "đâu đến nỗi"?! Đúng không?!</p><p class="txt">Nhưng mà, nhưng mà... Nam Cao thì có liên quan gì đến câu chuyện này?</p><p class="txt">Ấy, ấy, có chứ! Nam Cao, vì "sống mòn" với "tư cách nhà văn" của mình, nên đã để lại cho đời "những tư cách công dân" bất diệt là "Chí Phèo & Thị Nở"! Và, mình giật mình đánh "thót" là vì thấy được ý nghĩa của điều nhà thơ Nguyễn Đăng Thường viết, là ngày nay, do có quá ít "tư cách nhà văn", nên "tư cách công dân" được thể "lên ngôi" (do vì ít đọc? hay do "viết như... cứt"?), "Chí Phèo & Thị Nở" có thể thấy nhan nhản "trong nhà, ngoài đường", ở làng V(ĩ)ũ Đại bây giờ!</p><p class="txt">Phải chăng có một cuộc "tiến hóa" của loài "con Rồng cháu Tiên" đi từ Long Quân & Âu Cơ thành Chí Phèo & Thị Nở ở cái làng Việt Nam Vĩ Đại của chúng ta?<br /></p></div></div>Trương Đức Bloghttp://www.blogger.com/profile/00852580828730905658noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-7744002327830072017.post-20927105979780742732011-10-22T23:35:00.001-07:002011-10-22T23:36:35.815-07:00Ánh chớp trong đêm dài<div class="clearfloat"><div style="text-align: justify;"> </div><div class="commenttext"><div style="text-align: justify;"> </div><p style="text-align: justify;">Đọc bài “lại nghĩ về thơ” này của nhà thơ Nguyễn Đăng Thường xong, tôi tâm đắc nhất câu này: “<i>Nói tóm lại, một bài thơ kiểu đó để làm gì trong những ngày tháng tất bật hôm nay? Thơ, hay là cứt… thi sĩ? Để làm gì? Để làm gì? Một bài thơ Lý Bạch, Thôi Hiệu có thể “tự hay” để thi hữu có thể tiếp cận “liền tù tì”, vì nó nằm trong một hệ mỹ học quen thuộc, duy nhứt, bất di bất dịch. Thơ văn xuôi của Rimbaud phải chờ các nhà phê bình diễn dịch thêm, thì độc giả mới hiểu… nổi.</i>“.</p> <p style="text-align: justify;">Trên trang <i>Tiền Vệ</i> tôi có đọc được một bài đối thoại <a href="http://tienve.org/home/activities/viewThaoLuan.do?action=viewArtwork&artworkId=13521" rel="nofollow">“nghĩ về thơ”</a> của Nhã Thuyên, có lẽ, theo tôi, rất “ăn nhập” vào “dòng suy nghĩ” của bài viết này. Tôi xin trích lại ra đây: “<i>Bài thơ vừa ráo bàn phím sẽ luôn là bài thơ hay nhất, với tôi, vì nó nằm giữa một quá khứ đang trôi tuột đi vào hư rỗng và cái khoảnh khắc hiện tại ngắn ngủi mà người viết còn đang cảm thấy. Ngoài giây phút ấy là sự chết.</i>“(Nhã Thuyên).</p> <p style="text-align: justify;">Tức là, một “bài thơ hay” là một thứ “ánh chớp” về Cái đẹp (của tư tưởng) mà thi nhân đã nhanh tay “chớp” lại cho… chỉ chính bản thân thi sĩ, chứ không cho ai khác! Mà đã là “ánh chớp”, thì “bài thơ hay” là nó “hay trong tức khắc”, “hay trong lần đầu tiên”, nó khó có thể “diễn dịch”, nếu tôi không muốn nói là “nó không thể diễn dịch”!</p> <p style="text-align: justify;">Tôi thấy câu trả lời của nhà văn William Faulkner, rằng “<i>Xin bà hãy đọc thêm một lần nữa</i>“, rất hay và thâm thúy! Bởi vì ông “biết tỏng” nữ độc giả kia đã không hiểu “ngay trong lần đầu tiên”, nên có đọc lại nghìn lần cũng không thể hiểu nổi, và ông cũng chẳng mất công “diễn dịch” mà làm gì.</p> <p style="text-align: justify;">Tôi cũng hay “nghĩ về thơ” qua việc đọc thơ của các nhà thơ mình yêu thích. Bởi vì, như nhà thơ Nguyễn Đăng Thường cũng đã nói ở cuối bình luận mới nhất của ông: “<i>Ngoài ra, nhà thơ không phải là một người hầu bàn sẽ mang đến tận tay người đọc những bài thơ “tự hay” như một “món ngon”. Người đọc phải bước vào cái thế giới riêng biệt của thi nhân (của một nhà thơ đúng nghĩa). Nếu không thì vẫn có thể “quăng cuốn thơ ra cửa sổ” (Thanh Tâm Tuyền, trích dẫn không chính xác).”</i>, tôi cũng “nghĩ về thơ” như một “bức tranh đẹp”, nếu ta không “bước vào cái thế giới riêng biệt của họa sĩ”, sẽ không “chớp” được cái Hay, cái Đẹp của bức tranh. Người họa sĩ đã “tốn công” vẽ ra một bức tranh đẹp, chẳng lẽ bên dưới anh ta lại phải “ghi chú” là mình đã vẽ cái gì, vẽ bằng màu gì? Thơ cũng vậy, “ráo bàn phím” xong là… xong! Chấm hết!</p> <p style="text-align: justify;">Dĩ nhiên ở đây tôi không có ý ám chỉ gì đến cái việc “hỏi” của độc giả Thu cả. Tôi chỉ muốn nêu lên vài lời “lại nghĩ về thơ” của tôi mà thôi. Nếu có điều gì “ấm ớ” trong bình luận này của tôi, tôi xin <a href="http://damau.org/archives/21692" rel="nofollow">“đi chỗ khác chơi”</a> vậy!</p> </div> </div>Trương Đức Bloghttp://www.blogger.com/profile/00852580828730905658noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-7744002327830072017.post-36851914475196147072011-10-13T16:43:00.000-07:002011-10-13T16:44:09.363-07:00Lời của Chúa<p>Từ hồi đọc <a href="http://tienve.org/home/activities/viewTopics.do?action=viewArtwork&artworkId=9070" rel="nofollow">bài viết</a> của Đặng Thân nói rằng, anh Viện là “nhà thơ thánh ám”, tôi đã mường tượng phần nào cái nghĩa “thánh ám” trong văn chương Nguyễn Viện, chỉ mường tượng thôi, chưa thấy rõ nét. Và từ đó tôi say mê đọc anh, cũng hòng để đi đến được cái “bức tường thánh” mà, theo trí tưởng tượng của tôi, anh Viện đang, vừa “ngồi bên lề rất trái”, vừa “đạp chân vào bầu trời” trên đó. Và, phép lạ xảy ra chăng, đọc bài “Những bản thế vì khai sinh bị xé rách (1) và (2)” này của anh, tôi chợt thấy mình đang đứng dưới chân “bức tường thánh” ấy.</p> <p>Anh Viện nói: “Và tôi vẫn viết như một kẻ lạc đường.”!</p> <p>Thời gian talawas “còn sống”, tôi có đọc được một bài viết của Aleksandr Solzhenitsyn, trong đó nhà văn Nga nổi tiếng này phát biểu rằng: “Thuở nhỏ, cách đây hơn nửa thế kỷ, tôi nhớ là thường nghe nhiều người có tuổi đưa ra lời giải thích như sau về những tai ương lớn đã giáng xuống nước Nga: con người đã quên Chúa; vì vậy đã xảy ra mọi cơ sự.”</p> <p>Trên trang vanchuongviet.org, giáo sư Nguyễn Quỳnh có <a href="http://vanchuongviet.org/index.php?comp=tacpham&action=detail&id=16750" rel="nofollow">nói về thơ</a> rất… “thơ” rằng: “Thơ là âm-nhạc trong ngôn-ngữ rất tự-nhiên (a priori) của con người”, và anh Viện thì cho tôi một định nghĩa khác cũng rất “thơ” như thế này: “Thơ là một thứ bùa chú cho những cuộc lên/xuống đường của con người. Nhưng thơ trước hết và sau hết vẫn là nghệ thuật của ngôn từ”.</p> <p>Tôi dẫn dắt dài dòng, cũng chỉ để nói lên một ý như thế này: nếu coi tự do và sự thật là một thứ “ngôn ngữ” của Thượng Đế, thì văn chương, nghệ thuật chính là những “bản dịch” của thứ “ngôn ngữ” ấy, và, các tác giả – nhà văn, nhà thơ, họa sĩ, nhạc sỹ, v.v…, tất nhiên, đích thực, – chính là những “dịch giả” cho “những lời của Chúa”, khi họ sáng tác. Anh Viện là “nhà văn thánh ám”, chính là ở ý như vậy, bởi vì, không ngoa chút nào, anh đã rất thành công trong việc “phiên dịch” những lời của “Thượng Đế” ra tiếng Việt trong các tác phẩm của mình. Người đọc như tôi, khi đọc những câu văn câu thơ của Nguyễn Viện, cảm nhận được ngay cái tự do và cái sự thật mà anh muốn nhắc đến, cảm nhận được ngay cái sự “dấn thân” của anh trong văn chương. Bởi vì, nói nôm na như thế này cho dễ hiểu: anh Viện nói, như… “thánh nói”!</p> <p>Tôi chỉ xin trích một câu văn này của anh Viện, ngụ ý là để “chứng minh” cho những gì tôi phát biểu ở trên: “Và ánh sáng đã đến thế gian xua đi tăm tối, cho dù tăm tối không nhận biết được ánh sáng.”</p> <p>Những “lời của Chúa” hàng ngày vẫn đang đến với chúng ta để xua đi “tăm tối”, cho dù, (khốn khổ thay!) chúng ta vẫn không nhận biết, vẫn “quên Chúa”! Đó là bởi vì, chúng ta không biết mình là “những kẻ lạc đường”!</p> <p>Những kẻ không biết mình “đang lạc đường”, đương nhiên không cần (nghe, thấy, cảm nhận) đến “lời chỉ đường của Chúa”, và, tất nhiên, cũng chẳng thể hiểu được “những bản dịch lời của Chúa” qua các nhà văn nhà thơ!</p> <p>Cái ý của anh Viện khi nói “Và tôi vẫn viết như một kẻ lạc đường.”, theo tôi, chính là ở cái ý nghĩa này!</p>Trương Đức Bloghttp://www.blogger.com/profile/00852580828730905658noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-7744002327830072017.post-2655607827619372182011-10-09T06:16:00.000-07:002011-10-09T07:54:54.085-07:00Bệ phóng dân tộc, hay "sến" là... "loài chim cánh cụt biết bay"?<div style="text-align: justify;">Phải nói là mình là một thằng thích đùa, hehe, lại đùa dai, mới bỏ mẹ! Mà thật đấy, đây nhá, hôm trước mình có đùa rồi, cũng đã bị "đồng bào" té tát cho vào mặt là <a href="http://tienve.org/home/activities/viewThaoLuan.do?action=viewArtwork&artworkId=12335">"hỏi ngu bỏ mẹ"</a> rồi, nhưng vẫn chưa chừa, vẫn thích đùa...<br /><br />Thế à? Nguyên cớ?<br /><br /><div style="text-align: justify;">Hì, chả là hôm nay đọc được bài <a href="http://tienve.org/home/activities/viewThaoLuan.do?action=viewArtwork&artworkId=13584">"đấu khẩu"</a> của Lâm Quang Thăn trên Tiền Vệ<span style="font-style: italic;">, </span>trong đó có nhắc tới ông Hữu Thỉnh, chủ tịch hội...<br /></div><br /><div style="text-align: justify;">Ông Hữu Thỉnh bao giờ cũng nghiêm túc, sao thấy nhắc tới ổng, cha nội lại thích đùa? Kỳ dzậy hè?<br /></div><br />Hỏi ngu bỏ mẹ! Chính vì cái sự nghiêm túc của lão Thỉnh, tao mới phải "đùa", cho "<span style="font-style: italic;">cân bằng</span>", cho "<span style="font-style: italic;">hài hòa thẩm mỹ</span>", hihi,<br /><br />??<br /><br />Đây này, mày không đọc à, lão Thỉnh nói chắc như đinh đóng cột đây này: "<span style="font-style: italic;">Khát vọng lý tưởng và khát vọng nghề nghiệp cũng là tinh thần của Hội thảo, nó luôn luôn là lẽ cân bằng của sáng tạo thơ. Đến cái tầu ngầm ở sâu dưới biển cũng cần có đôi cánh, đó là hài hòa của thẩm mỹ. Đánh mất sự hài hòa thì gây đổ vỡ cái đẹp.</span>"<br /><br />Nghe... sến quá! Thơ với tàu ngầm thì liên quan gì đến nhau!<br /><br />Thì thế! Nhưng khoan hẵng bàn đến thơ, cứ để cho "cân bằng" trước cái đã, tức là mình phải "đùa" một chút, cho nó "hài hòa", cho "cái đẹp đừng đổ vỡ", nhá!<br /><br />Cũng trên trang của Hội Nhà Văn Việt Nam, mình đọc được <a href="http://vanvn.net/news/1/909-dien-van-khai-mac-hoi-nghi-viet-van-tre-toan-quoc-lan-thu-viii.html">bài này</a>, trong đó có đoạn "nổ" rất "oách" của Hữu Thỉnh như thế này:<br /><br />"<span style="font-style: italic;">Lối sống tình nghĩa là đạo lý, là căn cước dân tộc, căn cước văn hoá quan trọng nhất trong hệ thống giá trị của Việt Nam. Hoá ra, mọi khát vọng hiện đại hoá văn học chỉ thực sự có nghĩa khi nó được phóng lên từ bệ phóng dân tộc.</span>"<br /><br />Về "<span style="font-style: italic;">Lối sống tình nghĩa là đạo lý, là căn cước dân tộc, căn cước văn hoá quan trọng nhất trong hệ thống giá trị của Việt Nam</span>", thì mình không dám bàn tới, bỏ 410 tỉ đồng ra để xây một bức tượng Bà mẹ anh hùng thì quá là tình nghĩa rồi còn gì, ai chả biết, mới cả cũng có <a href="http://danluan.org/node/10193">bác Tưởng Năng Tiến</a> bàn tới rồi, mình xin thôi, mình chỉ muốn nói về cái "bệ phóng dân tộc" mà ông chủ tịch hội muốn "phóng" lên từ đó thôi!<br /><br />Đi tìm hiểu xem cái "bệ phóng dân tộc" của Việt Nam nó giống cái gì, con gì, nó có như cái tàu ngầm có cánh không, thì mình bắt gặp được một <a href="http://bshohai.blogspot.com/2011/10/tu-duy-giao-duc-chan-at.html">bài viết này</a> khá hay trên <span style="font-style: italic;">blog </span>của bác sĩ Hồ Hải. Bài viết này có câu kết rất hay như thế này, mình xin trích ra đây: "<span style="font-style: italic;">Có lẽ cái thời rùng rợn ấy - người với người sống không phải để yêu nhau, mà sát phạt nhau vì ý thức hệ - đã làm cho con người không còn là người mà, chỉ là loài bò sát, nhai lại tư duy chân đất?</span>"<br /><br />Đấy, chính xác, quá chính xác, cái "bệ phóng dân tộc" chính là cái này đấy, nó được hình thành từ "<span style="font-style: italic;">loài bò sát, nhai lại tư duy chân đất</span>" đấy!<br /><br />Bậy nà, cha nội ăn nói kiểu gì, ừ thì "thơ ca văn chương" của ta theo như ý của ông Thỉnh là phải "<span style="font-style: italic;" class="txt-i">Bay lên bằng đôi cánh [của chim cánh] cụt</span>", ờ mà chim cánh cụt thì bay lên như thế nào vậy cà?, nhưng dân tộc Việt Nam là một dân tộc anh hùng, thì "bệ phóng dân tộc" cũng phải là "bệ phóng anh hùng" chứ, sao lại "<span style="font-style: italic;">chỉ là loài bò sát, nhai lại tư duy chân đất</span>"?, bậy nà!<br /><br />Hỏi ngu bỏ mẹ, chim cánh cụt không (tư duy) chân đất thì là gì hả trời!<br /><br />Viết đến đây, mình nhớ đến một "loài chim cánh cụt biết bay", gọi là <a href="http://tienve.org/home/activities/viewThaoLuan.do?action=viewArtwork&artworkId=12201">"tân sến"</a>, "loài chim cánh cụt biết bay" ấy đã "cất đôi cánh cụt bay lên" như thế này:<br /><br />"<span style="font-style: italic;" class="small-txti">Váy bay/ Tóc bay/ Mắt bay sóng sánh/ Chúng mình là ngôi sao bay</span>" (Vi Thùy Linh)<br /><br />Phải chăng cái "bệ phóng dân tộc" của ông Hữu Thỉnh nói riêng, của Hội nhà văn Việt Nam nói chung, sẽ tiếp tục "bay lên" như thế?<br /><br /><br /></div>Trương Đức Bloghttp://www.blogger.com/profile/00852580828730905658noreply@blogger.com0