Thứ Hai, 26 tháng 3, 2012

The sound of silence

Sức mạnh của câm lặng

Từ hồi talawas vẫn còn hoạt động, tôi đặc biệt chú ý đọc những bài viết, bài dịch được đăng tải trên mạng của tác giả Đinh Từ Thức. Đọc bài này, tuy rất hiểu những ý tưởng (chính đáng) của tác giả khi so sánh song song “phim câm” với “chủ nghĩa cộng sản”, nhưng tôi thấy vẫn cần nêu lên một vài suy nghĩ của mình xung quanh việc cho rằng: sự lụi tàn của nghệ thuật phim câm là biểu tượng cho sự lụi tàn của chủ nghĩa cộng sản.

Trước tiên, tôi xin nói về “nghệ thuật phim câm”:

Điện ảnh, đến giờ có vẻ như đang sống với thời kỳ huy hoàng nhất của mình, từ phim trắng-đen, “câm”, qua phim màu, có lời nói và đấy đủ âm thanh, cho đến bây giờ là 3D, sống động như thật ở ngoài đời! Sự phát triển dường như không có điểm đích. Có thể một ngày nào đó, phim sẽ trở thành một nghành nghệ thuật… “sống” ngay bên cạnh chúng ta không biết chừng?!

Tuy vậy, với cái dòng “tiến bộ” của nghệ thuật điện ảnh như thế, giới làm phim Hollywood nói riêng, nghành nghệ thuật điện ảnh thế giới nói chung, vẫn cho rằng đỉnh cao của nghệ thuật tạo hình, ở đây là điện ảnh, vẫn chính là “phim câm”. Tôi có thể lấy lời phát biểu của đạo diễn Hazanavicius rằng “Tiếng nói hữu dụng, nhưng chỉ hữu dụng thôi. Tuy nhiên nó cũng làm giảm giá trị của truyền thông. Khi một đứa trẻ không biết nói, cười với bạn, làm bạn xúc động khác với cái cười của người lớn. Ngay cả với những người bạn yêu, không phải lúc nào bạn cũng dùng lời nói để biểu lộ những việc quan trọng. Tôi nghĩ khi bạn không cần phải nói, đó mới thực sự là sức mạnh” để làm dẫn chứng cho điều này. Và tôi có thể phát biểu tiếp như thế này: “phim câm” là đỉnh cao trong nghệ thuật làm phim, một phần cũng chính bởi nó có một “sức mạnh” mang tải những điều cần nói đến được thế giới bên ngoài, cụ thể là tới người xem. Phần nữa, như chúng ta đều biết, sáng tạo nghệ thuật, xét cho cùng, chẳng qua là một quá trình thể hiện “cái tôi” của người nghệ sĩ. Mà mà như thế, “câm” nhưng lại “nói” lên được “tất cả”, tức là đỉnh cao, không thể là mức nghệ thuật “tàng tàng”, hoặc “bình bình” được. Không đâu xa, việc “phim câm” The Artist đạt được hơn 20 giải thưởng nghệ thuật, và “đỉnh cao” là Oscar, gồm toàn các giải hàng đầu như phim hay nhất, đạo diễn giỏi nhất, nam tài tử xuất sắc nhất. Điều này chứng tỏ “phim câm” vẫn chiếm vị trí cao nhất trong đánh giá giá trị nghệ thuật, ở đây là giá trị nghệ thuật điện ảnh. Đấy là tôi có vài ý kiến về giá trị nghệ thuật của “phim câm”. Tất nhiên, việc vì sao “phim câm” trắng đen lại không còn “thịnh hành” nữa, đã “lụi tàn”, thoáng qua, có vẻ như cho chúng ta thấy điều rằng: giá trị của nó đã không còn, đã… lỗi thời. Nhưng theo tôi nghĩ thì không phải vậy. “Phim câm” có vẻ “suy”, một phần do đòi hỏi của “commers” là phải màu mè, đầy đủ âm thanh và có lời thoại, một phần đa số những người làm phim luôn chạy theo lợi nhuận, nên ít người làm phim câm nghệ thuật nữa, tức là không phải lý do “đẳng cấp” nghệ thuật. Nói tóm lại, công việc sáng tạo ra một tác phẩm “không lời” (phim câm) nhưng tác phẩm vẫn có đủ sức mạnh để “nói lên” những ý tưởng mà người nghệ sĩ cần truyền tải, thì đó là đỉnh cao nghệ thuật. Một dẫn chứng “sát sườn”: phim The Artist là một “phim câm”, nhưng đã “đánh thức” được tư duy của tác giả Đinh Từ Thức, để ông viết xuống được bài viết này! :)

Về chủ nghĩa cộng sản: Chúng ta đều biết, bên cạnh những đặc trưng “xấu” của một xã hội theo thể chế cộng sản, như là dối trá, toàn trị, hủy diệt, thì có sự đàn áp dân chủ, cụ thể là không có sự tự do ngôn luận. Nhưng điều này không có nghĩa là cả xã hội là một “phim câm”, bởi vì nghệ thuật phim câm là sự sáng tạo tác phẩm trong tự do, với tất cả ngôn ngữ của điện ảnh “không lời”, không điều gì bị cấm đoán cả. Còn cái xã hội cộng sản là “tác phẩm” của độc tài, mà trong đó mọi sự tự do ngôn luận, tự do suy nghĩ, dẫn đến tự do sáng tạo, đều bị cấm đoán và trừng trị, nhiều trường hợp, bị tiêu diệt. Sự lụi tàn của chủ nghĩa cộng sản là tất yếu, trong khi Hollywood, hay giới nghệ thuật điện ảnh thế giới, vẫn đang tìm lại với nghệ thuật phim câm, làm “sống” lại nó trong ý nghĩa “đỉnh cao nghệ thuật”!

Tất nhiên, như tôi có nói ở trên, trong phần mở đầu, rằng tôi rất hiểu những ý tưởng của tác giả Đinh Từ Thức về sự suy tàn của chủ nghĩa cộng sản. Nhưng, theo tôi nghiệm ra, đấy chỉ là những ý tưởng nảy sinh khi ông mới chỉ xem phần “âm bản” của bộ “phim câm” The Artist, mà phần “dương bản” của bộ phim này, lại chứa đựng nhiều ý nghĩa quan trọng khác!

Trân trọng.

Thứ Năm, 22 tháng 3, 2012

Sự lụi tàn của một dân tộc

Đến bây giờ thì mình hiểu tại sao "dân (Việt) gian" mình lại chỉ lấy "ăn ngủ đụ ỉa" làm "tứ khoái" của cuộc sống làm người trên thế gian này. Đó là bởi vì "dân (Việt) gian" ta chỉ thích những thứ không cần... "động não", thích những cái "có sẵn", thích những gì mang lại khoái cảm cho "tấm thân vật chất", và đã không biết rằng: "nghĩ" còn "khoái" hơn nhiều so với "ăn ngủ đụ ỉa", và vì thế, nhìn lại lịch sử Việt Nam từ ngàn xưa đến bây giờ, mình có thể phát biểu như thế này: dân tộc Việt Nam đang "tiến nhanh tiến mạnh tiến vững chắc" đến... lụi tàn!

Mà thật đấy, các bạn ạ, sự lụi tàn của dân tộc Việt Nam là điều khách quan, nó là hiện thực và không phải do mình "ác ý" mà nói ra đâu! Để mình giải thích: sự lụi tàn của dân tộc, có thể nói đã bắt đầu từ những thời đại vua chúa xa xưa, từ thời Tiền Lê "bầy hầy" (chơi "nát đời" vợ con người ta) qua đời nhà Trần "du côn" (diệt nhà Lý "nhổ cỏ phải nhổ tận gốc"), xuyên nhà Hậu Lê (chu di tam tộc nhà Nguyễn Trãi) cho đến nhà Nguyễn Ánh "hèn mọn" (trả thù bằng cách đào tốc mồ mả nhà Quang Trung) và hiện giờ, đang diễn ra ở thời đại của chúng ta, là sự thống trị độc tài của ĐCSVN, đưa dân tộc sắp đến hồi "mạt vận".

Sẽ có nhiều bạn nói mình chỉ "điêu ngoa", làm gì có chuyện "lụi tàn" ở đây, nhưng nếu chúng ta làm một phép tính, gọi là "rút gọn thời gian", thì chúng ta sẽ thấy ngay tức khắc sự lụi tàn. Phép tính như thế này: Trước hết, mình xin nói điều này, về những triều đại vua chúa xa xưa thì mình không muốn "đếm xỉa" đến, bởi vì chúng đã quá... xa xưa, không biết đằng nào mà lần, tức là mình chỉ "tính" ở cái "thời đại Hồ Chí Minh" thôi đấy nhá, từ 1930 khi ĐCSVN ra đời cho đến bây giờ, 2012, trải qua 82 năm, xét ra, dân tộc Việt Nam chẳng "tiến bộ" cái gì cả, chỉ có "lụi" đi, càng ngày càng "lụi" đi, và nay mai, không khéo, cứ cái đà này, có thể "tàn" sớm hơn mình nghĩ chứ chẳng đùa!

Sự lụi tàn này của dân tộc là do đâu?

Có nhiều câu trả lời. Mình thích nhất câu trả lời này của anh Viện:

"Lịch sử chỉ là cơn khổ dâm của cả một dân tộc"

Tức là từ trước đến giờ, té ra lịch sử cả dân tộc Việt Nam ta là "vùng vẫy" trong "cơn khổ dâm", chứ chẳng phải là cái gì ghê gớm, hào hùng, như... "cách mạng tháng Tám", hoặc "chiến thắng Điện Biên lẫy lừng" chẳng hạn, hay "đại thắng mùa xuân 1975" đâu! Và "cơn khổ dâm", hiển nhiên, sau đó, nếu có sự "thụ thai", cũng chỉ "sinh ra" những "quái thai", hay những "đứa con khiếm khuyết về thể chất lẫn trí tuệ". Không những thế, dân tộc có được một vài mống "anh linh" hay "tuấn kiệt" gì gì đó, thì Đảng độc tài lập tức ra lệnh "bắt lấy nó", "giết chúng đi" qua các vụ "Cải cách ruộng đất", hay "Nhân văn-Giai phẩm", hoặc gần đây nhất là những vụ bắt bớ bỏ tù những nhà hoạt động dân chủ Lê Thị Công Nhân, Cù Huy Hà Vũ,... Đấy là mình chưa kể biết bao "người con ưu tú" ở cả hai phía đã ngã xuống trong cuộc nội chiến đẫm máu hung tàn 1954-1975, và hàng trăm ngàn người chết mất xác dưới biển Đông trong cuộc "vượt biên bỏ cõi chết để đi tìm cõi sống" vào những năm đầu thập niên 80 của thế kỷ trước.

Chỉ những người "khoái" nghĩ, như mình chẳng hạn, hehe, mới thấy được sự lụi tàn của dân tộc, còn những kẻ chỉ "thích" ăn, ngủ, đụ, ỉa, thì không bao giờ thấy được. Những người cộng sản Việt Nam là những kẻ chỉ thích "ăn ngủ đụ ỉa", không bao giờ họ chịu "động não" suy nghĩ cái gì cả. Từ cái tay mà đã được mệnh danh là "cha già dân tộc" là Hồ Chí Minh trở xuống cho đến những đảng viên cốt cán "lãnh đạo" đất nước sau này, tất thảy đều chẳng "động não tư duy" gì cả, đều "ăn sẵn"(một trong những biểu hiện của "sự ăn sẵn" là xúi giục nhân dân "cướp lấy chính quyền" về tay... Đảng cộng sản, rồi cứ thế thay phiên nhau "cai trị" hết đời cha đến đời con), mà như thế, đều là... dốt nát. Để minh họa cho điều này, mình chỉ cần "lôi" chuyện họ Hồ cứ thế "cắm đầu cắm cổ" bê nguyên(ăn sẵn mà lị) cái chủ thuyết "trời ơi đất hỡi" do mấy tay "nhàn cư vi bất thiện" Max, Ănghen nghĩ ra là chủ nghĩa cộng sản, đem về "mồi chài" dân lành Việt Nam, là đủ!

Tất nhiên, mình biết, nói về cái "dốt" của những con người theo đuổi chủ nghĩa cộng sản ở Việt Nam, thì nói đến... "mùa quít" cũng không hết, và chắc chắn, "khổ lắm, biết rồi, nói mãi", hehe, nhưng dù sao mình vẫn phải nhắc lại, để chúng ta thấy được cái sự lụi tàn của dân tộc Việt Nam là có đấy, nó đang diễn ra, nấp dưới chiêu bài "định hướng XHCN"!

Đấy là sự lụi tàn của "Đảng lãnh đạo", còn của "đám dân lành" ở dưới thì sao?

Không nói đâu xa, mấy tháng nay, trên trang Tiền Vệ của chúng ta, qua một loạt bài của tác giả Hà Thúc Lang, cộng với việc làm "phép tính rút gọn thời gian" từ 2002 khi talawas ra đời (thời điểm Cao Việt Dũng tham gia ban biên tập talawas) cho đến nay, chúng ta có thể nhìn thấy rõ "sự đi từ là một dịch giả trẻ tài năng cho đến trở thành một dịch giả "dịch loạn", có "trình độ tiếng Việt thảm hại"! Mà cái sự này, không là "sự lụi tàn" thì là gì hả trời?!

Nói đến sự lụi tàn, mình chợt nhớ đến một bài viết của tác giả Đinh Từ Thức bên Da Màu, chính xác ra, đến câu này: "Phim câm là biểu tượng của xã hội cộng sản không có tự do ngôn luận". Bài viết nói về một bộ phim được giải Oscar tháng Hai vừa qua, cuốn The Artist và sự liên hệ đến sự lụi tàn của chủ nghĩa cộng sản ở Đông Âu cũ và Liên Xô. Haha, mình mới chợt nghĩ, "sự lụi tàn" và "sự câm lặng" của Cao Việt Dũng, có vẻ cũng "giông giống" bộ phim câm The Artist đoạt giải Oscar (đọc là Ốt-ca) nhỉ, vậy thì chúng ta cũng hãy tặng cho anh Dũng một giải Oscar Việt Nam, lấy tên là Doscar (đọc là Dốt-ca) đi!

Nào! Xin mời anh Cao Việt Dũng lên nhận giải Doscar về dịch thuật năm 2011, lên đi nào, mau! Chúc mừng anh!

Lời kết: Tiện thể, mình cũng xin tặng luôn giải Doscar cho tất cả những "nhân vật trong cuộc làm người", không thích "nghĩ", chỉ biết "ăn ngủ đụ ỉa"! Hãy để ngày ấy lụi tàn!

Thứ Bảy, 3 tháng 3, 2012

Việt Nam cường quốc... tro tàn!

Cái câu tục ngữ "Cha mẹ sinh con, trời sinh tính", hẳn các bạn đều biết là ở Việt Nam ta nó đã có từ thời xa xưa, và có vẻ... "phản ánh" hợp với thực tế ra phết, hehe, nhưng đến một lúc nào đó thôi, chẳng hạn như đến trước khi... Đảng CSVN ra đời chẳng hạn, hehe, bởi vì kể từ sau đó, mình nghĩ, nó đã biến đổi thành câu này: "cha mẹ sinh con, Đảng sinh tính"!

Mà đúng như thế đấy, các bạn ạ, mình nói không sai đâu, đây nhá, mình xin giải thích:

Con người chúng ta, bình thường ra, sinh ra và sống ở trên đời này, có hai điều tuyệt đối không thể biết trước được: đó là chúng ta sinh ra ở đâu và cuộc đời chúng ta sẽ như thế nào (mình nói "tuyệt đối", bởi vì "cái chết", nhiều khi có thể "biết trước được", kiểu như Chúa Jesus đã biết trước mình sẽ chết trên cây thánh giá hai ngàn năm về trước để cứu rỗi loài người). Mà trong triết học, nhất là trong sáng tạo nghệ thuật, theo mình hiểu, khái niệm "không thể biết trước được" chính là nói về "sự tự do", kiểu như nếu biết trước được là sẽ phải sinh ra ở Việt Nam, mình có lẽ đã "khóc tấm tức" huhu hàng đêm trong bụng mẹ vì không thể "cưỡng lại định mệnh", hoặc như khi một nhà thơ ngồi xuống viết một áng thơ bất hủ: ông ta chắc chắn không thể biết trước "áng thơ" ấy mặt mũi ra sao, vóc dáng thế nào, bởi vì như thế, mới có cái gọi là "tự do sáng tác" chứ, phải không các bạn?! Nói dông nói dài, chẳng qua ý mình muốn nói đến cái sự kì diệu của cuộc sống ấy mà, sự tự do của cuộc sống: tự do sinh ra để tự do sống! Các bạn hẳn đồng ý hoàn toàn với mình như thế, đúng không?!

Ấy thế mà ở cái xứ "tù mù" là mảnh đất hình chữ S có tên "CHXHCN Việt Nam", một trong hai cái tự do cơ bản của cuộc sống, cụ thể là cái sự "chúng ta không thể biết trước được cuộc sống tự do của chúng ta sẽ như thế nào", có vẻ lại "không được phép"!

Mình xin quay lại câu "tục ngữ mới" của mình: "Cha mẹ sinh con, Đảng sinh tính". Có thể nói, đất nước Việt Nam ta qua hơn 80 năm độc trị của ĐCSVN, giờ đây đã "thấm nhuần" tính Đảng, cả về mặt xã hội lẫn đạo đức con người. Giới lãnh đạo là những đảng viên nòng cốt của Đảng, lần lượt trao cho nhau quyền sinh quyền sát trên đầu nhân dân đã qua thế hệ thứ hai, và cầm như chắc chắn, tiếp tục như lời ông Nguyễn Phú Trọng TBT có nói trong một dịp gần đây: ""Sự lãnh đạo đúng đắn của Đảng là nhân tố hàng đầu quyết định thắng lợi của cách mạng Việt Nam". Trước kia đã như vậy, hiện nay đang như vậy, và sau này cũng sẽ vẫn như vậy"!

Ở đây mình không muốn bàn về cái vai trò "thống trị truyền kiếp" của ĐCSVN, mà mình muốn nói về cái sự "dốt nát" của những kẻ mang danh "nhân tố hàng đầu" này. Mình thấy thế này: cái dốt nát nhất của những người CSVN là tự vạch ra cho mình một cái "ngưỡng tư tưởng" rất chi là "vĩ đại" ngang "tầm miệng cống", là tư tưởng của ông Hồ Chí Minh, để từ đó không "thằng nào" có thể "ngóc đầu" lên cao hơn được, "thằng nào" mà "ngo ngoe" ngóc lên cao hơn, "ông" chém cho bỏ mẹ! Mà, như chúng ta đều biết, tất cả những gì của cái gọi là "tư tưởng Hồ Chí Minh", đến giờ này, cuối cùng chỉ còn lại... "một đống tro tàn"!

Khi một tác phẩm, cuối cùng té ra chỉ là một thứ vô giá trị, một cái gì đấy mang một ý nghĩa "điêu tàn", thì chủ nhân của nó, chẳng qua chỉ là một tay dốt nát! Và, các bạn chắc chắn cũng đã biết, dốt nát thì sinh ra dối trá. Hơn 80 năm qua, Hồ Chí Minh và cái Đảng CSVN ông đẻ ra, đã dối trá đủ đường đối với dân tộc Việt Nam! Dối trá để cai trị, dối trá để khỏa lấp tội ác!

Cũng dễ hiểu thôi cái sự dối trá của họ tại sao lại có thể tồn tại kéo dài dường như mãi mãi trên đất nước Việt Nam được, đó là bởi vì riêng cái sự là sau Hồ Chí Minh không thể có ai khác "giỏi hơn" được, và như thế, những "kẻ kế thừa" đều phải lấy sự dối trá để che lấp sự dốt nát của mình, đấy là chưa kể điều rằng, họ đều phải "thấm nhuần" tính Đảng!

Và, điều khốn nạn cho dân lành Việt Nam, cũng qua lời ông TBT Nguyễn Phú Trọng - người chắc chắn "dốt nát" hơn "cha già dân tộc" trên nhiều phương diện - là "yêu cầu nhiệm vụ chính trị của nước ta hiện nay rất to lớn, nặng nề, khó khăn, đòi hỏi Đảng phải nâng tầm lãnh đạo lên cao hơn nữa, nâng sức chiến đấu mạnh hơn nữa. Đại hội toàn quốc lần thứ XI của Đảng vừa thông qua Cương lĩnh xây dựng đất nước trong thời kỳ quá độ lên chủ nghĩa xã hội (bổ sung, phát triển năm 2011); Chiến lược phát triển kinh tế - xã hội giai đoạn 2011 - 2020 nhằm mục tiêu đến năm 2020 nước ta cơ bản trở thành một nước công nghiệp theo hướng hiện đại và đến giữa thế kỷ XXI trở thành nước công nghiệp hiện đại theo định hướng xã hội chủ nghĩa", tức là, mày sinh ra là người Việt Nam chứ gì, sống ở đất Việt Nam chứ gì, được rồi, ông cho mày quyền tự do sinh ra, nhưng chỉ quyền ấy thôi, mày phải sống "cuộc sống cách mạng" là "định hướng XHCN", tức là, mình nói theo cách của anh Viện: “Cách mạng rớt mạng mạng nhện thiên đàng lỗ thủng thoái hoá ngày mai lỗ cống”, hay gọn lại cho "dễ nhớ" là: “Cách mạng lỗ cống”!

Với cái xã hội mà con người dường như hoàn toàn từ khi sinh ra và bị Đảng "sinh tính" luôn để "sống", thì Việt Nam sẽ trở thành một "cường quốc... tro tàn" là điều không thể nào tránh khỏi, bởi vì, mình lại trích lời anh Viện:

"...Khi máu biến thành lũ
Những thành trì đổ sụp
Và trên những mảnh đất hoang
Những con chuột cống ăn thịt người
Và đám mây bay đi để lại mùi hôi thối cho gió độc

Khi máu biến thành lũ
Ngôn ngữ thành gươm đao
Những vết thương câm nín của con người thành lựu đạn
Chúa khóc như đứa bé bị bỏ rơi..."

Và, có thể một ngày không xa
Đu ma đu ma
Viet nam viet nam
Um ba la ta bà
Lâm tì ni ta ra ma
Tha ma tha ma