Thứ Ba, 1 tháng 2, 2011

Lưỡi không xương nhiều đường lắt léo!

Hôm trước mình đọc được một bài thơ rất hay của nhà văn NV. Nhớ hồi talawas còn "sống động", mình hay "còm cõi" dưới các bài thơ của anh ấy. Các bài thơ mà, phải nói là, đã để lại những "ám ảnh" mạnh mẽ trong đầu mình!

Bài thơ lần này cũng vậy. Nó nói về "lịch sử" và "số phận đĩ điếm của nhân dân", nhưng điều "ám ảnh" mình hơn cả, là câu thơ này:

"Những cái tôi lịch sử mềm oặt nằm trên trang giấy khải hoàn"!

Tục ngữ Việt Nam có câu "Lưỡi không xương nhiều đường lắt léo", còn tiếng Hungary: "nyelv", ngoài nghĩa là "lưỡi" ra, còn là "ngôn ngữ". Và, như anh NV có nói, "Bởi vì lịch sử chỉ là chuyện của cái lưỡi", tức là, dù có "sự cương cứng" của hàng triệu cái tôi trên thế giới này, có vẻ như, cũng chả "chống lại" được cái "sự mềm oặt" của cái lưỡi!

Mình chợt nhớ cái câu thơ này của "nhà ông Lành":

"Có những phút làm nên lịch sử
Có cái chết hóa thành bất tử
Có những lời hơn mọi bài ca
Có con người như chân lý sinh ra."

Tức là, chính xác ra phải là: "Có những lưỡi làm nên lịch sử"! Tất nhiên rồi, ai chả biết là "nhà ông Lành" muốn ca ngợi một "nhân vật lịch sử" là Nguyễn Văn Trỗi, nhưng ý mình muốn nói ở đây, rằng, anh NV đã nêu ra được "cái cốt lõi" của vấn đề ở đây là "sự lắt léo" của Lịch sử, "Bởi vì lịch sử chỉ là chuyện của cái lưỡi"!

Xét về những "lắt léo" của Lịch sử nhân loại, có lẽ Lịch sử Việt Nam, theo mình, là "lắt léo" nhất! Đấy, chúng ta cứ "nhìn lại" (kinh, mình dùng từ "nhìn lại" như một "nhà sử học" thực thụ ấy nhỉ, hihi...) quá khứ Việt Nam mà xem! Nó chẳng phải đã bị "bóp méo xệch méo xẹo" rồi là gì?! "Mềm oặt" mà lị! Từ cái gọi là "cội nguồn" ("chúng ta là con một nhà, là con Lạc cháu Hồng, cùng một bọc trứng sinh ra, trên thế giới này ít có nơi nào có cái đó lắm á", hahaha!)", cho đến cái gọi là "giải phóng miền Nam", rồi "xây dựng thiên đường XHCN", tất thảy, đều bị "bóp méo" một cách... dã man! Kinh!

Mình suy nghĩ mãi về câu thơ này của anh V, "Giữa những cơn co giật của khoái cảm lịch sử là số phận đĩ điếm của nhân dân ". Mình liên tưởng đến chiến tranh, đến những cú co giật của khẩu pháo cao xạ, đến những cơn giãy "đành đạch" của những thân thể trước giờ phút lâm chung, đến những cơn co giật cong quéo cuộc "giao phôi" của hai vợ chồng, cặp tình nhân, đôi trai gái..., đến những linh hồn vừa sinh ra nhưng đã phải chết đi vì bom đạn chiến tranh, đến những người lính trai tráng tử trận, đến những cuộc "truy hoan đầy máu lửa" giữa nhân dân với... "quỷ"! Mình đã nghĩ như thế này, từ hàng đời xưa, nếu có thể làm một phép so sánh, thì lịch sử nhân loại, như là "đĩ điếm sử" của nhân dân với "quỷ", từ những cuộc "thánh chiến", "kháng chiến", hay "nội chiến", tất thảy!

(Cần phải mở ngoặc ở đây nói thêm một chút về từ "đĩ điếm" này của anh V. Mình thật "tâm đắc" với từ này! Anh V. nói chí phải, lịch sử là do nhân dân cùng "nhảy nhót" với "lũ quỷ" mà làm nên, và "lũ quỷ" về "cội gốc", cũng "từ nhân dân mà ra"! Tức là, nhân dân có "đĩ điếm" với "quỷ", thì mới có thể "sản sinh" ra những "lũ quỷ con cái" cho đời chứ! Chúng ta chứng kiến biết bao những "đĩ điếm sử" ở trên cõi trần gian lắm này! Tức là ý mình muốn nói đến những sự ra đời của các "quỷ con cái" như là Hitler, Stalin, Mao, Kim, Hồ, v.v...)

Mình lại chợt nhớ đến tác phẩm "Làm đĩ" của Vũ Trọng Phụng. Phải chăng cái "số phận đĩ điếm" của nhân dân đã được các nhà văn nhà thơ nói đến từ lâu rồi? Và như thế, phải chăng nhân dân không chỉ "bán trôn nuôi miệng", mà còn "bán lưỡi nuôi miệng" từ lâu rồi mà chúng ta không biết?! Con người ta có cái lưỡi để "biểu thị", tức là "nói ra", tâm hồn mình với đời, nếu "bán" đi rồi thì lấy gì mà "nói ra", để "nhổ" đây hả trời?

Thôi thì, năm hết tết đến, mình cũng chỉ biết làm như anh V. mà thôi, "Thế rồi tôi đã đi ra khỏi nó bằng một bãi nước bọt"!

Kính chúc các bạn độc giả một năm mới mọi sự tốt đẹp!

CUNG CHÚC TÂN XUÂN 2011!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét