Thứ Năm, 3 tháng 2, 2011

"Năng lực" và "Nhu cầu", hay Việt nam ta "đánh nhau giỏi"!

Hôm nay ngày Mồng một Tết Tân Mão, mình muốn viết lách một chút về "Tự do", mới cả, tiện thể, gọi là "khai bút đầu xuân" luôn, hihi!

Mình hình dung ra cảnh ngày Tết ở quê nhà. Chắc là vui và tưng bừng hơn mọi năm. Năm nay thằng em út của mình cùng gia đình nó về quê ăn Tết với ông bà nội, gọi là "thay mặt" thằng anh cả là mình về với ba mẹ! Chắc chắn là mọi người đều vui và phấn khởi, nhất là ông bà già mình. Hai cụ năm nay đã qua cái ngưỡng "bát tuần" rồi, lứa tuổi "hiếm hoi" còn hơn cả "thất thập cổ lai hi", hihi...! Gia đình mình, được cái, nhờ "Giời", hai cụ khỏe mạnh và... lạc quan yêu đời hơn bao giờ hết! Nhớ những năm còn ở bên ba mẹ, cuộc sống gia đình mình luôn chứa đầy một niềm tin lạc quan yêu đời. Căn nhà nho nhỏ ở cái phố vắng vẻ gần nhà ga Quảng Ngãi của gia đình mình trong mấy ngày Tết hồi ấy, hầu như lúc nào cũng tấp nập người đến chơi chúc Tết, những người họ hàng, những người bạn của ba, của mẹ, của mình, của mấy đứa em mình... Vậy mà đã gần ba chục năm rồi nhỉ!

Cuộc sống, theo mình nghĩ, chỉ có thể cảm nhận được ý nghĩa của nó, khi con người ta có niềm tin yêu lạc quan vào nó! Mình có thể phát biểu một cách khách quan như thế này: mình đã "thừa hưởng" được cái "niềm tin yêu lạc quan vào cuộc sống" từ ba mẹ mình. Cuộc sống của gia đình mình cũng chỉ là một cuộc sống bình thường như hàng triệu gia đình khác ở trên mảnh đất quê hương Việt Nam. Hạnh phúc có, khổ đau có, đủ cả!

Mình nhớ trước "giải phóng", tức trước '75, cuộc sống ở Hà Nội - cái nôi của "miền Bắc XHCN", tất nhiên rồi - của gia đình mình, cũng dường như, "chứa đầy niềm lạc quan yêu đời", hihi... Hồi đấy Mỹ đem máy bay B52 đến bỏ bom Hà Nội thật khốc liệt. Khu phố Khâm Thiên bị đánh phá hủy diệt như... trong phim Starwars. Bao nhiêu người chết, phố xá tan hoang... Nhưng người dân Hà Nội, trong đó có gia đình mình, vẫn... "đánh Mỹ giỏi"! Sau này mình nghe nói, tay cowboy Nixon hồi đó muốn đưa Hà Nội của mình "quay trở lại thời kỳ đồ đá" thì phải?! Kinh, chiến tranh mà lị! Là "cuộc truy hoan đầy máu lửa" giữa nhân dân và quỷ! Chỉ có trong chiến tranh người ta mới nhận ra được bộ mặt thật của "Quỷ"! Thời nào mà chả thế!

Loài người chúng ta, hình như chỉ "giỏi" về chiến tranh thì phải, tức là "đánh nhau giỏi"?! Nhất là dân tộc Việt Nam! Thì đấy, trên thế giới có khoảng vài ba "thằng đế quốc to", đếm được trên đầu ngón tay là Mỹ, Pháp, Nhật, Trung Quốc, thì Việt Nam ta đã "đánh nhau giỏi", thắng được tất cả "chúng nó"! hehe... Nếu chúng ta cứ cho cái nền văn hiến của dân tộc Việt là có "bốn nghìn năm lịch sử" đi, thì phải mất "ba nghìn chín trăm chín mươi chín năm lịch sử" là "đánh nhau giỏi", sinh ra là "đánh nhau", lớn lên cũng "đánh nhau", khỏe "đánh", "ốm liệt giường" cũng "đánh", "còn cái lai quần cũng đánh", "đánh đến người Việt nam cuối cùng", đến "chết nhăn răng" ra rồi cũng "ướp trong lăng" để "sống mãi", để "đánh" tiếp, "đánh nhau" muôn năm! Kiểu như "đánh, đánh nữa, đánh mãi" ý, hihi! Mà Việt Nam ta, không những "đánh truyền kiếp", lại còn "đánh giỏi" nữa chứ! Kinh! Hì,hì...

À, mà không biết "đánh đến người Việt Nam cuối cùng" xong để làm gì? Không còn người Việt Nam nào nữa, thì xây dựng chế độ XHCN, chế độ "cộng sản chủ nghĩa" bằng ai đây? Với ai đây? Với dân Tàu chắc? Đúng là "dân ngu cu đen"!

Mình nghĩ, có lẽ có bao nhiêu "tinh hoa", thì "nhân dân" đã đem "đổ" hết vào "chuyện đánh nhau" là "chiến tranh" mất rồi. Nên, khi có được "một tí thời bình", "nhân dân" chẳng biết "chi mô răng rứa" cái gì cả! Nghe thấy "lũ quỷ" chúng ve vãn là đi theo chúng sẽ "làm theo năng lực - hưởng theo nhu cầu", thế là "cắm đầu cắm cổ" đi theo, là "phơi phới Việt Nam trên đường chúng ta đi..., đi giữa tình thương của Đảng, tiếng bác Hồ rung động mãi trong tim...", chứ không ngờ rằng, mình đã bị "một quả lừa ngoạn mục nhất thế kỷ"!

Thực ra cái chiêu bài "làm theo năng lực - hưởng theo nhu cầu" của "lũ quỷ", cũng chả có gì gọi là "lừa lọc", là "đểu giả" cả! Tức là với trường hợp, nếu trên đời này có được cái sự gọi là "Tự do - hai tiếng ngọt ngào"! Một chế độ "cộng sản chủ nghĩa" thực sự nếu có, theo mình thì có thể sẽ có sự "làm theo năng lực - hưởng theo nhu cầu" thật, bởi vì khi ấy, con người có sự tự do biểu hiện năng lực, biểu hiện nhu cầu!

Đấy là về mặt lý thuyết. Còn ở trên cái đất nước Việt nam hiện giờ, không thể nào có được Chủ nghĩa Xã hội, và như thế, cái Chủ nghĩa Cộng sản, cũng chẳng thể nào "xây dựng" được!

Đó là bởi vì: có một sự "trớ trêu" ở trên đất Việt Nam như thế này, cái "năng lực" và "nhu cầu" của "nhân dân", lại do "Đảng" quy định. Đảng bảo "năng lực" của anh này là "44 tuổi đảng là tuổi lớn lắm đó", vậy anh này làm "tổng bí thư" và hưởng theo "nhu cầu nhớn", "nhu cầu đại gia" hay "tư bản đỏ", còn anh kia, "anh nhân dân", anh "tuổi nhỏ làm việc nhỏ", và hưởng theo... "sức của mình", tức là "nhu cầu nhỏ", chứ không phải là tí te theo mấy cái nước Đông Âu, bày đặt "cách mạng nhung cách mạng nheo", dẹp, không có nhân quyền, tự do, dân chủ gì ráo trọi, dứt khoát không đa nguyên đa đảng gì hết á!!!

Nói dông nói dài, chẳng qua mình muốn nói lên cái "niềm lạc quan yêu đời" của nhân dân mình. Nó đã giúp chúng ta, những người con của Đất Mẹ Việt Nam, vượt qua bao khổ ải đày đọa để tin vào một tương lai tươi sáng hơn!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét