Thứ Tư, 9 tháng 2, 2011

Cuộc đổi chác vĩ đại!

Có một câu ngạn ngữ của người Do thái mà mình rất "thích", đó là "Con người suy nghĩ, còn Thượng đế thì cười". Cái ý nghĩa của nó, thì đã có rất nhiều nhà văn nhà thơ giải nghĩa rồi. Ở bài này, mình chỉ muốn bàn về "ý nghĩa nhập gia tùy tục" của nó ở Việt Nam ta thôi.

Nói đi nói lại, nói dai nói dại, nói nữa nói mãi, nhưng cuối cùng mình thấy: cuộc đời rốt cục, là một Cuộc Đổi Chác Vĩ Đại giữa Con người và Thượng đế. Để mình "ní nuận" như thế này nhé:

Ngay từ "Thưở trời đất nổi cơn gió bụi", Adam và Eva đã "tuyên bố" với Thượng đế là thà sống một "cuộc sống tự do" dưới trần gian còn hơn chịu đựng một "cuộc sống tù túng" trên thiên đàng. Và Thượng đế cũng... "mỉm cười" đồng ý như vậy, hehe! Nhìn về khía cạnh "gốc gác", thì đây có thể gọi là một cuộc "đổi chác nguồn gốc" của loài người chúng ta. Dĩ nhiên là mình không bàn tới cái việc: cuộc đổi chác nguồn gốc này là "có lợi lộc" gì không đối với Adam và Eva, hay với loài người chúng ta, mình chỉ muốn nói lên cái sự là: gì thì gì, đã xảy ra một cuộc đổi chác giữa Con người và Thượng đế rồi đấy!

Những cuộc chiến tranh trong lịch sử nhân loại, cũng là những... "cuộc đổi chác" giữa Con người và Thượng đế. Hay chính xác hơn, giữa Con người và các "thế lực thù địch"! Mình đọc được ở đâu đó rằng, "quỷ sứ" cũng là một loại "thượng đế", Con người chúng ta chỉ là một "đồ chơi" gì đó trong "trò chơi chiến tranh" của các Thượng đế, mà "trò chơi" thì phải có các "luật chơi", và chúng ta bắt buộc phải sống trong những "luật chơi" đó của các Thượng đế. "Trò chơi", về thực chất, là một cuộc đổi chác. Chẳng hạn như trong chơi cờ, anh "thí" quân xe để "chiếu tướng", tức là "đổi" xe để "chác táng", ấy chết, "chiếu tướng", kiểu như Chí Minh cũng có nói rồi đó: "Lạc nước hai xe đành bỏ phí, Gặp thời một tốt cũng thành công", hehe... Chính vì thế, có thể hiểu nôm na cái câu ngạn ngữ của người Do-thái mình dẫn trên như thế này: Con người "nát óc" về những "luật chơi rắc rối", còn Thượng đế thì "rung đùi" vì thấy "trò chơi" của mình "hay ho" quá, hahaha!

Đấy là nói về những cái "to tát" ở trên đời, còn về những cái "nhỏ nhặt vụn vặt" thì sao? Thì cũng "tô huy rứa", cũng là "đổi chác" cả thôi! Đây nhá, mình lấy cái ví dụ "đổi chác" của một đứa trẻ sơ sinh vừa mới "chào đời": em bé, sau chín tháng mười ngày, sẵn sàng "đánh đổi" sự "bình yên êm đềm trong lòng mẹ" lấy sự "xáo động đọa đày ở ngoài đời gian truân". Mình chợt nhớ tới một câu tục ngữ của người Bulgary: Người sống đóng mắt cho người chết, còn người chết thì mở mắt cho người sống. Ý nghĩa của câu tục ngữ này, phải chăng là có một sự "đổi chác" nào đấy giữa người sống và kẻ chết, giữa hai Đấng Thượng đế: Tạo hóa và Tử thần? Có thể lắm!

Rồi con người lớn lên. Đi học, khám phá những điều mới mẻ, v.v... để... đổi chác. Chỉ riêng cái việc đi học thôi, cái sự chúng ta ngồi xuống nghe lời thầy cô giảng giải bài học, đó cũng là một sự đổi chác: chúng ta đổi "những giờ vàng ngọc để chơi bời" lấy "những kiến thức cơ bản để làm người"! Hoặc như cái "việc" yêu đương: chúng ta đánh đổi "những vần thơ óng ả, câu văn mùi mẫn" để lấy "một ánh nhìn âu yếm, nụ hôn nóng bỏng", v.v... (Tiện đây, mình có thể "dẫn chứng" cái sự "đổi chác chẳng thấy lời lãi ở đâu cả" của Xuân Diệu ra ở đây: "Yêu là chết ở trong lòng một ít, Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu, Cho rất nhiều song nhận chẳng bao nhiêu, Người ta phụ, hoặc thờ ơ chẳng biết...").

Đấy, tới đây chắc các bạn cũng đã nhận thấy là cuộc sống cuối cùng cũng chỉ là một sự đổi chác, một Cuộc Đổi Chác vĩ đại. Con người ta sống là đổi chác, là bán là cho, chẳng biết lỗ lãi như thế nào, cứ đổi, cứ bán, cứ cho! Thế Thượng đế mới cười... cho vào mặt! Bán linh hồn cho quỷ mà lị!

Mình nghĩ đến những cái chết phi lý của bao con người trên Trái đất này trong chiến tranh: Những "cuộc đổi chác" của Con người với Thượng đế đã xảy ra để lấy cái gọi là "hòa bình cho nhân loại"! Thật là ngu xuẩn, vì loài người chúng ta đã làm những "cuộc đổi chác" không lấy gì làm "lãi to" cả! Lỗ, lỗ, lỗ nặng! Mà tại sao Con người chúng ta phải "chiến tranh", từ đó phải "đổi chác" mạng sống để lấy cái "hòa bình"? Cái "hòa bình" chẳng phải là Thượng đế đã "cho không" chúng ta từ thưở Ngài bắt đầu "lập thế" cơ mà?!

Nhiều người Việt Nam chúng ta cứ luôn cho rằng đất nước Việt Nam hiện giờ là... "OK." lắm rồi! Người dân đã có cơm ăn áo mặc. Nhiều người đã trở thành "đại gia", có xe hơi nhà lầu, có "đại gia" có cả máy bay "đi mây về gió" nữa! Đòi hỏi "dân chủ", "tự do", rồi "đa nguyên đa đảng" mà làm gì! Rách chuyện! "Đổi chác" thế là... "hời" rồi! Đấu tranh, tránh đâu?!

Nhưng mình lại nghĩ khác: ở Việt Nam hiện nay, hình như mọi người vẫn mải mê "đổi chác", vẫn bán bán mua mua, vẫn "cắm đầu cắm cổ" suy nghĩ xem "làm thế nào có thể bán linh hồn mình cho quỷ để được lời nhất". Vậy nên, nhập gia tùy tục, mình có thể sửa lại câu ngạn ngữ của người Do-thái cho phù hợp với Việt Nam ta như thế này: Các nhà dân chủ cứ đấu tranh, còn Đảng Cộng sản Việt Nam thì cười... khẩy!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét