Thứ Ba, 25 tháng 1, 2011

Còn cái lai quần cũng đánh!

bài trước, mình có "đề cập", kinh, nói "đề cập" nghe có vẻ "trịnh trọng" nhể! hehe..., chữ "Đờ". Bài này mình muốn nói thêm một chút về nó.

Tức là, cuộc đời của chúng ta - những người Việt gian tham -, không chỉ là một "cuộc Đ."(thì mới có chúng ta chứ!), một "cuộc Đi"(Đi vượt biên chẳng hạn!), một "cuộc Đòi"(Đòi tự do là một ví dụ!) vĩ đại, mà còn là một "cuộc ĐÁNH" vĩ đại nữa!

Đấy, các bạn cứ "ngẫm" lại mà xem, mọi hoạt động của chúng ta, từ khi "ánh sáng của đảng chói qua tim", chúng ta bắt đầu "đánh", triền miên, hết đêm đến ngày, ngày này qua tháng nọ, không nghỉ, suốt đời, "đánh đến hơi thở cuối cùng", "trên rừng dưới biển", "lên bờ xuống ruộng", còn cái lai quần cũng "đánh"! hehe...

Có nhiều "công cuộc đánh", chẳng hạn như "đánh nhau", "đánh tiết canh" (kiểu như "cho xin tí tiết" ấy!), "đánh bài" hay "đánh bạc", "đánh cá", mình xin mở ngoặc ở đây một chút: tất nhiên, đây là nghề của "dân chài," còn của "thợ thuyền" là "đánh cá cược", mình không biết con "cá cược" hình thù ra sao, thịt nó có ngon không, nhưng dân "thợ thuyền" nhà ta có vẻ "say mê" lắm, nghe nói có tay gì đó ở PMU18 bỏ cả triệu đô ra để "đánh"!

Mình đang nói đến đâu nhỉ? À, đang nói đến "đánh bài". Trong các môn "đánh bài", mình thích nhất "đánh bài... chuồn". Nhất là những khi gặp... khó khăn! hehe... Mình nhớ "hồi xưa", hồi còn "hôm nay em đến trường mẹ dắt tay từng bước" ý, mình chúa sợ phải... "đánh nhau" với mấy thằng lớp trên, chúng to con hơn mà lị, nên mình thường chỉ "đánh bài chuồn" cho nó "giản dị" và... hợp với sức mình!hihi...

Đấy là "hồi xưa". Bây giờ thì sao? Bây giờ mình thích nhất là "đánh chén", hay nói cho nó văn vẻ một chút là: sở trường của mình là "đánh bạn với chén rượu". Tất nhiên là mình không dám nói rằng, sở trường của mình là "đánh bạn với chữ nghĩa"! Bởi vì "công cuộc đánh bạn với chữ nghĩa" nó "phức tạp", "cầu kỳ" lắm, chỉ những nhà văn nhà thơ mới có thể "làm" cái "công cuộc" này mà thôi, họ "hợp" với nó hơn, mình thì không! Nhưng nói vậy, không phải là mình không có "tình ý" gì với "chữ nghĩa", mà mình cũng rất muốn đấy! Như cái việc viết trên blog talami này của mình, đây cũng là một "sự" gần như "đánh vào tình cảm của chữ" rồi còn gì, một sự "mon men làm quen" với "bồ chữ"!hehe... Nói đến "chữ nghĩa", mình chợt nhớ là hôm trước, mình đọc được một câu thơ rất hay của nhà thơ Nguyễn Duy trên Blog Quê choa: "Xác chữ chôn đầy nghĩa địa giấy vô hình"!

Đấy, chuyện "chữ nghĩa" nghe mà kinh, mình sởn cả tóc gáy hết lên rồi đây này!hehe...

Thôi, không nói chuyện "văn chương chữ nghĩa" nữa! Ta nói chuyện "đánh" khác đê! Đời trai trẻ, ai chả thích thể thao, đá bóng, đánh bóng chuyền, đánh bóng bàn, đánh cờ... "Làm trai cho đáng nên trai, Đánh Đông dẹp Bắc - chẳng "ngài" xứ chi!"hihi... Thơ "bút tre" của mình đấy!

Nói đến "đánh bóng bàn", mình mới nhớ cái câu phát biểu của "tân tổng bí thư" Nguyễn Phú Trọng, "Tôi làm cái gì không nghĩ mục đích tạo dấu ấn, đánh bóng, cốt tỏ ra ta thế nào...". Mình nghĩ cái tay này có vẻ không thích "chơi thể thao" cho lắm như những tay đảng viên "kỳ cựu" khác của ĐCSVN. Những tay đảng viên khác là họ thích "đánh bóng bàn" lắm đó! Tức là họ chuyên môn chơi trò "bàn cách đánh bóng" mặt mũi, tên tuổi,... của đảng, của mình! Thì đấy, cái lễ hội Ngàn năm Thăng Long là một thí dụ. Đấy chẳng phải là một cuộc "đánh bóng bàn" hoành tráng nhất từ trước đến nay là gì?!

Dĩ nhiên là "đảng ta" còn "chơi" nhiều cuộc "đánh" khác, từ "đánh giặc" cho đến "đánh tầng lớp trí, phú, địa, hào", hay hiện nay là "đánh đa đảng - đa nguyên". Và lịch sử Việt Nam, (dĩ nhiên là mình nói đến cái lịch sử chung chung thôi, chứ còn lịch sử theo đúng nghĩa lịch sử , tức là những gì xảy ra theo đúng như nó đã xảy ra, thì bố ai mà biết được, bởi vì lịch sử Việt Nam đã bị "bóp cho méo xệch méo xẹo" từ lâu rồi!), cho chúng ta thấy rằng, đảng đã "đánh" là "ghê" lắm đó, đảng "đánh" thằng nào, là thằng đấy "không ngóc đầu lên được", nhất là "thằng dân đen", kinh!


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét