Thứ Bảy, 8 tháng 1, 2011

Vương quốc Chữ

Mình thấy là thứ gì trên đời này cũng có "vương quốc" của nó, kiểu như vương quốc nhạc cụ, vương quốc âm nhạc, vương quốc toán học, vương quốc trò chơi, mà cụ thể có vương quốc bóng đá,... hoặc hay như trong đời thật có Vương quốc Anh, Vương quốc Hà Lan, v.v... Và như thế, mỗi vương quốc đều có "ông Hoàng" của nó. Tỉ như "ông Hoàng nhạc Pop" là Michael Jackson, còn "ông vua bóng đá" là Pele, hoặc trong "vương quốc nhạc cụ" thì piano là "ông Hoàng"...

Và, nếu đã là một "thần dân" của một "vương quốc", thì ai chả thích là, vào "một ngày đẹp trời" nào đó mình sẽ được làm vua, hà, hà! Tỉ như ở "Nam Quốc Sơn Hà" là cái mảnh đất "cong cong èo uột" hình chữ S của chúng ta, từ thời xa lắc xưa lơ, một thằng "thần dân" nếu ..."đầu gấu" một chút là có thể bứt cờ lau tụ tập đám "đàn em" lâu la của mình để "vùng lên khởi nghĩa" chiếm lấy ngai vàng, rồi chễm trệ ngồi vào tự xưng mình là thiên tử, thế là hắn từ một "thằng dân ngổ ngáo" nghiễm nhiên trở thành một "ông vua đường bệ" mà không có ai dám "phàn nàn" hay "thắc mắc" gì cả!

Đấy là mình nói thời xa lắc xưa lơ, còn mới gần đây, ở cái thời "hậu hiện đại" này, cũng tương tự, một thằng dân "tứ chi phát triển", nhưng chỉ cần có một chút "máu mặt" hay tí tính "lưu manh", để dám, hoặc "nằm vùng hoạt động", hoặc "lên rừng cách ly", hoặc "tập kết ra Bắc", là sau một thời gian "trường kỳ kháng chiến nhất định thắng lợi", sẽ "nghiễm nhiên" trở thành "tổng bí thư", "thủ tướng" hay "chủ tịch" - những tên gọi mới thời "hậu hiện đại" của "vua", của "hoàng đế". Mình không muốn nêu ra đây cái "trường hợp đi thoát ly" của "anh" Văn Ba, tức là "ảnh" trốn lên tàu viễn dương gọt khoai tây sang Pháp chán rồi mò về Pắc Pó sáng ra bờ suối tối vào hang đá chẳng làm gì cả xong về Ba Đình làm "bác vua" cưỡi đầu thiên hạ, bởi vì nó đã quá "nhàm chán" từ lâu rồi. Mình chỉ muốn nói lên cái sự rất chi là "trời ơi đất hỡi" trên cõi đời này, là: "Tại sao thiên hạ lại rất thích làm bệ hạ đến như thế"?! Hay bởi là vì "dân nhất thời, quan vạn đại, vua là mãi mãi" trong sự nghiệp của chúng ta?!

Đọc đến đây, chắc chắn sẽ có bạn "thốt" lên rằng, lại "chính chị chính em" rồi. Hà, hà, bạn ấy nói đúng, chẳng qua mình có tật đang nói chuyện nọ xọ sang chuyện kia, thì thôi, mình không nói chuyện "đảng đẻo" nữa, mình nói chuyện "chữ nghĩa" vậy! Này nhá, có một "vương quốc" mà những "thần dân" của nó chẳng ai muốn làm "vua" cả, các bạn có biết đó là vương quốc gì không? Đó là "vương quốc Chữ". Vương quốc Chữ "hình thành" từ bao giờ, mình cũng không biết nữa, nhưng có một điều chắc chắn là, không có vua! Dĩ nhiên là cái sự "không có vua" của Vương quốc Chữ, khác xa cái sự "không có vua" của nhà văn Nguyễn Huy Thiệp, nó "dân chủ" và "bài bản" hơn nhiều! "Dân chủ" và "bài bản" như thế nào, mình sẽ "phân tích" như sau:

Trước hết, vì không biết tiếng Tàu, mới cả cũng không muốn "mang tiếng" là "hủ nho", mình chỉ "bàn" về Vương quốc Chữ Latin thôi. Tất nhiên, cả những "Vương quốc Chữ loằng ngoằng sa-mạc con lạc-đà", mình cũng chẳng dám "mó máy" đến mà làm gì, bởi vì mình cũng chả "khát khao" cho lắm cái thứ chữ "trùm khăn hùm hụp suốt ngày như là (khủng) bố con người ta" ấy!

Trong vương quốc Chữ, xã hội mang tính "dân chủ" thực sự, mọi người đều bình đẳng, mọi thứ mọi điều đều "xếp hàng" nghiêm chỉnh theo bảng chữ cái ABC, chứ không theo "thành tích chiến đấu bắn chết bao quân địch" hay "công trạng cách mạng thủ tiêu bao đồng chí của mình". Một điều nói lên "tính dân chủ" của vương quốc Chữ nữa, là không có cái "trạng thái" gọi là hòa bình hay chiến tranh trong vương quốc Chữ, quanh năm suốt tháng "mọi thần dân" chỉ chăm chỉ siêng năng lo làm sao cuộc sống của mình trở nên "có ích", "có ý nghĩa" hơn cho "vương quốc loài người". Và, cũng chính bởi cái "tính dân chủ" này của vương quốc Chữ, mà loài người chúng ta ai cũng có thể "làm bạn" với "thần dân Chữ", ai cũng có thể "nhờ vả" vào "thần dân Chữ" trong "công cuộc đi tìm sự thật" cho riêng mình, như là mở blog cá nhân "viết nhăng viết cuội", sáng tác "thơ ca hò vè", v.v... hà, hà!

"Bàn" về tính dân chủ của vương quốc Chữ, có lẽ ...hết ngày! Mình chỉ muốn nói thêm ra đây một điều nữa như thế này: mỗi "thần dân Chữ" đều có một "lực hấp dẫn thần tiên ma quái" đến kỳ diệu! Ví dụ như hồi mình mới biết yêu, mình như thể bị thần dân chữ "Y" "hớp mất hồn", chả là chữ cái đầu tiên của tên "người mình thầm yêu trộm nhớ" là Y mà lị, hihi! Hoặc như thằng bạn nhậu của mình hay "than thở" là, cuộc đời nó quá "đớn đau" vì ba chữ T: tình, tiền và tửu. Tiện thể mình xin mở ngoặc ở đây một chút: trong "vương quốc Chữ" Hung-gia-lợi của mình, tương tự với ba chữ T của tiếng Việt ở trên, là ba chữ P: pina, pénzpia!

Đấy là về "nền dân chủ" của vương quốc Chữ. Bây giờ mình xin bàn về "tính bài bản" của nó. Cái "tính bài bản" của vương quốc Chữ cũng đơn giản thôi, đó là bao giờ "thần dân Chữ" cũng "tập hợp" lại thành "bài", thành "bản"! Loài người "tham si sân" chúng ta có lẽ phải "học hỏi" nhiều về "tính dân chủ" và "tính bài bản" ở những "thần dân Chữ". Và có lẽ, mất cả đời cho việc "học hỏi" này cũng nên!

Bài này mình chỉ "mào đầu" cái chuyện vương quốc Chữ bấy nhiêu thôi. Entry sau, mình sẽ "học hỏi" tính dân chủ và tính bài bản của từng "thần dân Chữ" một, hè, hè!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét