Thứ Tư, 12 tháng 1, 2011

Đờ êu đêu hỏi Đảng!

Mấy ngày này chắc "toàn đảng toàn dân" đang hướng về cái đại hội XI của ĐCSVN. Mình cũng "hướng" về như thế này:

Mình nhớ là từ hồi còn bé tí xíu, mấy thằng cha lớn tuổi hơn đã dọa mình bằng "con ngáo ộp" hay "ông ba bị". Kể ra thì cả lũ chúng nó lẫn mình cũng không biết "con ngáo ộp" với "ông ba bị" là cái gì, nhưng phải nói là, mình rất sợ, sợ đến... bây giờ! Mình không nói ngoa đâu! Mình xin "phân tích" như sau:

1. Có một nỗi sợ bao trùm lên mảnh đất hình chữ S quê hương Việt Nam của chúng ta, đó là nỗi sợ Đảng Cộng sản Việt Nam. Mình nói không "ngoa" chút nào, chứ đúng là như vậy, nếu ví ĐCSVN như "con ngáo ộp" của mọi người dân Việt Nam ta. Ai ai cũng sợ nó! Nhất cử nhất động ai ai cũng phải nhìn trước ngó sau xem là mình nói, làm như thế có "phạm húy" hay không.

2. Mình có theo rõi một số trang mạng hay blog cá nhân của một số "nhân vật nổi tiếng", nhưng chỉ thấy một không khí chung là ai ai cũng "dè dặt" trong chuyện "đả động" đến Đảng Cộng sản Việt Nam, đến cái "thực trạng" hiện giờ của đất nước Việt Nam ta. Đó chẳng qua là do tất cả mọi người đều... "SỢ"!

3. Những năm trước đây, thú thực là mình cũng SỢ thật! Tức là mình muốn nói đến nỗi sợ ĐCSVN ý mà! Mình có là "cái đinh" gì đâu, sợ là phải! Cái ý mình muốn nói ra ở đây, là cái sự "sợ Đảng" nó rất là "vô cớ"! Tức là nó như là "bản năng" của mỗi người dân Việt Nam vào cái thời ...hiện đại này. Ở bài này, mình có nói là mình sợ nhất ở cái thời XHCN miền Bắc là viết bản kiểm điểm. Và như thế, không chỉ mỗi mình mình, mà cả bao thế hệ, chúng ta sợ Đảng Cộng sản Việt Nam, sợ như sợ... cọp, triền miên mãi cho đến tận bây giờ!

4. Có rất ít người ý thức được cái nỗi sợ ĐCSVN là "vô cớ", hay "vô lý". Đó là bởi vì đầu óc chúng ta đã bị "nhồi sọ" bởi điều: Đảng Cộng sản Việt Nam là "quang vinh muôn năm", kiểu như "còn đảng còn mình" ý!!! Hồi trẻ thơ, vì không biết "ông ngáo ộp" là gì, nên mọi đứa trẻ đều sợ hãi khi nghe thấy nói đến. Đến khi lớn lên, tuy biết là "ông ba bị" không "tồn tại" ở trên đời này, nhưng lại bị một "ông ba bị khác" là ĐCSVN làm cho... "hồn vía lên mây"!

5. Hôm trước mình có đọc được một bài viết của nhà văn NV về tình trạng văn học VN 2010. Bài viết rất sâu sắc và súc tích. Theo mình, nhà văn NV đã nói lên được cái "vật cản" lớn nhất của văn học VN chính là nỗi sợ ĐCSVN. Mọi người nói chung, các nhà văn nhà thơ nói riêng, ai ai cũng sợ Đảng. Nói ra thì bảo là mình "quá quắt", nhưng mình cho rằng, nỗi sợ Đảng như một căn bệnh "trầm kha" gì đấy của dân tộc VN thời "hậu hiện đại" và dường như, không có thuốc "chữa"!

6. Những người cộng sản thực thụ, nếu có, theo mình, cũng là những kẻ "đờ êu đêu hỏi Đảng" như những "đảng viên ĐCSVN" hiện giờ hết! Ở trên đời này, mình chưa gặp một "hạng" người nào lại "đờ êu đêu hỏi Đảng" như thế cả! Những khuôn mặt "phì nộn" và lúc nào cũng ra cái vẻ "dương dương tự đắc", như thể... "bố người ta", hay nói cho nó "có tính Đảng" một chút là: "cha già dân tộc"! Hộc, hộc, hộc... Tất thảy "bọn họ" có lẽ luôn nghĩ rằng, chúng tao đây là "đỉnh cao chính nghĩa", là "vua" là "chúa" của cái "Nam quốc Sơn Hà", quyền sinh quyền sát chúng tao có đầy mình, chúng tao bảo không được đa đảng là không được đa đảng!

7. Chính vì thế mà mình có thể "tuyên bố" như thế này: Lịch sử thời "hậu hiện đại" của Việt Nam ta chính là lịch sử của nỗi sợ ĐCSVN. Từ những năm 30 của thế kỉ trước, bắt đầu từ khi ĐCSVN ra đời, dường như những người cộng sản Việt Nam đã "chủ định" tạo nên cái "nỗi sợ" ấy trong lòng người dân Việt Nam, đầu tiên bằng cách "triệt tiêu" các đảng phái khác - mầm mống dân chủ , và tiếp theo là việc thực hiện "chiêu bài khủng bố" đồng bào mình khi đã có chính quyền trong tay. Và, với con mắt khách quan, mình thấy rằng: "kinh qua" lịch sử của mấy chục năm xây dựng XHCN, công việc đó đã đạt được những kết quả khá... mỹ mãn! Khốn nạn thay!

8. Những năm gần đây, có vẻ như ĐCSVN đang "lâm" vào "bế tắc". Chỉ riêng cái sự "vẫn chưa ngã ngũ về nhân sự", tức là hiện giờ ĐCSVN không "giương ra" được một nhân vật nào đủ "máu mặt anh hào" để lãnh đạo đất nước được nữa, mà vẫn phải luôn luôn "dựa dẫm" vào cái "Ái Quốc tử thi", đã chứng tỏ ĐCSVN ngày nay đang "khủng hoảng", "khủng hoảng" cả về "nhân sự" lẫn "định hướng"!

9. Mình vẫn cho rằng, có một điều chắc như đinh (thế huynh) đóng cột là, chừng nào "còn Đảng còn mình", chừng đó không thể có "dân chủ" cho dân tộc Việt Nam!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét