Thứ Sáu, 7 tháng 1, 2011

Cái Tôi và sự "đâm mấy thằng... bút chẳng... gian"

Nhớ "thưở trước", he, he, đùa tí, năm ngoái thôi, khi mình rất chi là "năng nổ" viết phản hồi trên talawas, mình luôn luôn nhận được "cảm hứng sáng tác" từ các bài viết được cập nhật phải nói là rất thường xuyên của các tác giả, độc giả. Có những hôm "hứng chí phèo" lên, mình viết được hai ba cái phản hồi liên tiếp. Dĩ nhiên là mình đang nói tới những phản hồi được chị Hoài "chiếu cố" cho đăng, còn nếu kể ra đây cả những "phản hồi rác", thì con số comments của mình trên talawas có lẽ sẽ "lớn lên trông thấy", không đến nỗi "còm cõi" lắm, hihi...

Cái sự "còm cõi", hay nói "toạc móng heo" ra là, cái "cõi còm", tức là ý mình muốn nói cái việc viết phản hồi ý mà, kể ra rất thú vị nếu chúng ta nhìn từ khía cạnh "con người là động vật có tài bắt chước giỏi nhất thế giới"! Khỉ cũng không bằng đâu nhá, các bạn đừng có mà "giãy nảy" lên khi mình nói ra điều này! Hahaha!

Mình nói cái sự "còm cõi" rất thú vị, bởi vì mình cho rằng: khi tham gia sinh hoạt tri thức ở một diễn đàn ảo trên mạng, cụ thể là diễn đàn talawas chẳng hạn, thì tất cả các thành viên ai nấy đều "bắt chước" nhau, đều "nhao nhao" adua nhau đi viết phản hồi. Có những bài viết trong một ngày có được số "còm" lên đến cả trăm. Mình nghe nói, ở blog Quê Choa của bọ Lập, hình như có ngày con số "còm sĩ" tham chiếu lên đến hàng nghìn! Nghĩ mà thấy kinh thật! Chứng tỏ cái sự bắt chước lẫn nhau của con người chúng ta là... vô địch! híc, híc... Nói đến đây, mình nhớ mang máng là có ai đó bảo là ở Việt Nam ta có thời "rộ" lên phong trào "sáng tác văn thơ", kiểu như "nhà nhà làm thơ", "người người làm thơ" ý! Hehe... Thì Việt Nam ta là cái đất nước "ra ngõ gặp anh hùng" mà lị, bắt chước nhau "làm anh hùng"! Giờ thấy người khác "còm", mình cũng "còm", hè, hè,...

Mà trong "giới" còm sĩ ấy, không thể biết được ai là "người thật lòng", ai là "kẻ gian dối"! Ảo mà lị! Mình còn nhớ "như internet" cái không khí tranh cãi nảy lửa "bất phân thắng bại" trên talawas mỗi khi có bài nào đó "nhạy cảm" và mang tính "đa chiều". Tất nhiên, tính "nhạy cảm" và tính "đa chiều", là bản thân bài viết đã "có sẵn", nhưng phải nói là, càng lúc càng được "gia tăng" cho thêm phần "nóng nảy", và cái sự này, đa phần là do "mấy ông còm cõi" nhà ta gây nên. Đấy là chưa kể những "phản hồi rác" đã bị ban quản lý blog "cho xuống sâu dưới đất hóa kiếp thành bùn đen", hehe...

Cái thú vị của sự "còm cõi" còn ở một điểm nữa là: đọc nội dung nhiều phản hồi, thú thực mình không thể phân biệt được là "" hay là "chính", là "gian" hay là "ngay", là "hợp lý" hay "vô lý". Nói chung, là một "mớ bòng bong" rất chi là "đa chiều"! "Đa chiều" ở đây phải hiểu là: "thích" hiểu theo kiểu nào cũng "chiều" tuốt!

Mình nhớ có bác PTV hồi đó đã "sáng chế" ra một tên gọi khác cho những "còm cõi sĩ" của những "phản hồi đa chiều" ấy, đó là cái tên "phản hồi máy". Còn mình, giờ đây, khi nhớ lại họ, mình liên tưởng đến những "thằng... tà"! "Thằng tà", mình không viết sai chính tả đâu! Thời xưa, cụ Nguyễn Đình Chiểu nói là "thằng gian", "bút tà", còn mình bây giờ thì muốn nói "thẳng thừng" ra là, "thằng tà", "bút gian". Bởi vì, những "phản hồi máy" ấy, sau một hồi bị nhiều "bút ngay" "đâm" cho đau quá vì đã dùng "bút gian" viết phản hồi, đã "đuối lý" - tức là về mặt lý luận, bị "tà" đi ít nhiều -, không còn dám "cò(m) cèo" gì nữa!

Nhắc lại talawas, mình cũng cảm thấy hơi buồn lòng một chút! Một phần là "hứng sáng tác" giờ đây cũng... "đi vắng suốt ngày", "bỏ quên" mình thường xuyên! Mình chỉ biết lấy "gợi ý" từ những bài viết cũ của mình... Nhưng thôi, đầu năm mới ai lại "buồn lòng" mà làm gì, nhỡ xúi, "buồn lòng" cả năm thì chết! Thôi thì cũng mong sao, cái "bút" của mình nếu có "đâm mấy thằng tà" sẽ chẳng bị "gian", vẫn "ngay"... như xưa! Hihi...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét