Thứ Sáu, 20 tháng 11, 2009

Sống mòn

Thế là lại một người bạn nữa của mình đã ra đi… Thực ra, anh V. là chồng của người bạn tinh thần của mình, nhưng mình vẫn coi anh như là một người bạn thực thụ. Thời gian trước, đối với những chuyện chẳng lành, mình thường có cảm giác, chúng chỉ có thể xảy ra ở tận đâu đâu ấy, ở một nơi rất xa chỗ mình đang sống và nói chung, không gây ảnh hưởng gì tới mình cả, kiểu như khi xem một cuốn phim chiến tranh đầy sự chết chóc tang thương, mọi tai họa, những mất mát, chỉ diễn ra trên màn ảnh, ta chỉ chứng kiến thôi, rồi vẫn bình yên vô sự. Giờ đây, cái tin anh mất đột ngột đã làm mình tỉnh ngộ được một điều. Mình buộc phải chấp nhận rằng, đời người như một giấc chiêm bao, sống đấy chết đấy, thoảng qua như một kiếp phù du… Đêm hôm trước, mình có gặp anh V. trong giấc mơ ngủ. Sáng dậy gọi điện nói chuyện với chị Nh., chia buồn với người bạn tinh thần, người chị văn chương. Được chị cho phép, mình đăng lên blog này bài thơ chị vừa viết để tưởng viếng linh hồn người chồng mới mất của mình:

TANG

Cây đời tiếp tục xanh bằng nước mắt,
đứt cuốn phim dĩ vãng tủi lưu vong.


Một lần mơ thiên đường vật chất,
một lần tin hạnh phúc thế gian.


Một lần dệt ảo giấc phù du hăm hở
một lần dạo nhân quần,
ngu ngơ không hiểu:


CUỘC SỐNG chính là CÁI CHẾT CHẬM

MÌNH ơi!


Tan màn sương hình hài, trở về đất

còn lại linh hồn ẩn giấc cây xanh
ẩn nước nguồn,
ẩn mặt trời thức dậy sau bóng xế,

ẩn biệt ly

TA rớt bóng TA!


Ôi mình ơi!

dứt trọn vòng quay,
xong một giấc NHÂN GIAN.

TANG.

Nguyễn Hồng Nhung
(Bp. 2009.11.18)

Mòn mỏi kiếp người, „Cuộc sống chính là cái chết chậm”. Lẽ nào lại trớ trêu thế sao? Con người ta sống, nhưng lại như đang từ từ đi vào Cõi chết? Sống mà như chết, chết chậm! Vậy thì ý nghĩa của cuộc sống là gì? Là được „chết”? Nhưng, cũng có thể chị nói đúng, chị Nhung ơi! Cái sự thật ấy làm em hơi buồn nhưng chí lí biết bao! Chị viết theo cảm xúc xuất thần, nên toát ngay ra chân lý. Chị đã đến rất gần sự thật. Thế mới biết, con người ta muốn nắm bắt được sự thật, cần phải có sự trải nghiệm và độ sâu lắng cần thiết của tâm hồn.

Dòng sông cuộc đời vẫn đầy ắp nước mắt,
Trôi về đâu đây, kiếp sống mòn?...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét