Nhân đọc một bài viết của ông Nguyễn Hữu Liêm trên talawas blog, mình "tức cảnh" làm ngay một comment như sau:
"Đọc cái đoạn “Trưa ngày 30 tháng 4, 1975, đeo đu đưa trên chân đáp của chiếc trực thăng cuối cùng rời phi trường Cần Thơ, trên vai vẫn đeo súng, và vai kia mang túi xách, tôi đã thoát đi trong tiếng la hét hoảng sợ và cuồng nộ, bắn giết của đoàn quân đang tan vỡ.” trong bài viết của NHL, tôi nhớ lại cái bài tôi dịch và gửi cho talawas bộ cũ cách đây hơn bốn năm, trong đó có đoạn “Chính quyền Sài Gòn thực tế đã sụp đổ trong vài tuần. Những thước phim ghi cảnh chạy trốn khỏi lực lượng cộng sản, nhất là cảnh các lính Mỹ dùng chân đạp xuống biển những thường dân miền Nam Việt Nam cũng muốn bỏ chạy đang cố bám vào càng trực thăng, được chiếu đi chiếu lại trên khắp thế giới. Chiếc trực thăng cuối cùng của quân lực Hoa Kỳ chở Trưởng chi nhánh CIA tại Sài Gòn cất cánh khỏi sân thượng toà đại sứ Mỹ vào lúc 4 giờ rưỡi rạng sáng ngày 30 tháng Tư năm 1975…” Tôi tự hỏi: không biết ông NHL có “ở” trong những thước phim nói trên không? Thế rồi tôi tự trả lời cho mình rằng: có, ông ấy có chứ, ông ấy đã sống sót, bởi vì không bị lính Mỹ đạp rơi xuống biển, ông ấy “thực sự ra đi”, và ngày hôm nay, ông ấy lại cũng “thực sự”… nhưng không phải “ra đi”, mà… “trở về”, dĩ nhiên cũng trong trạng thái “đu đưa”, chỉ khác là không trên chân đáp của máy bay trực thăng, mà trong “nỗi bình an” của ĐHVK. Tôi xin chúc mừng ông, ông Nguyễn Hữu Liêm ạ, bởi vì ông đã làm một việc rất chi là vô… bổ trong cuộc đời mình. Tại sao ông lại mất công ra đi, bỏ phí một quãng đời ba mươi lăm năm lang bạt trên đất người để đến bây giờ quay lại điểm xuất phát. Còn nếu ông đổ tội cho lịch sử, lịch sử “bảo sao thì làm vậy”, thì ông lên tiếng bằng cái bài viết “Nơi giữa Đại hội…” để làm gì cơ chứ? Để “tâm sự”? Để “tìm tri kỉ”? Tôi thật là không thể hiểu nổi. Ông Hoàng Ngọc-Tuấn ví các ông như những con vẹt là còn “nhẹ” đấy, tôi thì “nặng nhời” hơn nhiều, nếu phải đáng giá con người các ông. Nhưng mà thôi, tôi nghĩ không nên bàn tiếp mà làm gì, các ông cũng cùng là “những người khốn khổ” của cái dân tộc Việt Nam như tôi cả thôi. Chúng ta phải biết cám ơn dân tộc Việt Nam, dân tộc đã đẻ ra hàng loạt các con “vẹt” như các ông, đã sinh ra một đống những “lãnh tụ vĩ đại”, những kẻ dẫn dắt dân đen vào những cuộc “kháng chiến chống giặc ngoại xâm, giải phóng dân tộc” rất chi là “vĩ đại”, rồi những cuộc “cải cách” này nọ cũng “vĩ đại” không kém, làm chết bao dân đen, hàng triệu kẻ phải rời quê hương chạy trốn, v.v… và v.v… nhưng chẳng để làm gì cả! Đấy, như ông thấy đấy, các ông cùng “phe bộ đội của cụ” đánh nhau chí chóe, đến mất mạng đổ máu, xong giờ lại “hòa cả làng với nhau”, thậm chí, các ông còn “hân hoan trong tất cả (vẫn là) cái hồn nhiên mà dân tộc ta đã bước vào từ hồi thế kỷ trước.” Cái “hồn nhiên” mà ông nói, có phải chăng là sự ngu xuẩn! Chúng ta quanh quẩn một hồi, có thể ba mươi lăm năm, một trăm năm, hay bốn nghìn năm, xong cuối cùng ngớ người ra, ơ, hóa ra ta chẳng làm gì cả, ta vẫn “hồn nhiên” như xưa!"
Nghĩ mà buồn cho dân tộc Việt Nam. Không biết bao giờ mới hết cái cảnh "Những điều trông thấy mà đau đớn lòng" ở trên mảnh đất quê hương yêu dấu của ta?
Nghĩ mà buồn cho dân tộc Việt Nam. Không biết bao giờ mới hết cái cảnh "Những điều trông thấy mà đau đớn lòng" ở trên mảnh đất quê hương yêu dấu của ta?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét