Thứ Năm, 13 tháng 1, 2011

Đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt...

Bài trước, mình có "hứa" là sẽ "học hỏi" về "tính dân chủ" và "tính bài bản" của từng "thần dân Chữ" một, rồi hôm qua "sáng tác-tối đăng" được một bài, gọi là "chào mừng" cái đại hội lần thứ XI của Đảng CSVN, mà trong đó mình lấy chữ "Đờ" làm tiêu đề, cái bài "Đờ êu đêu hỏi Đảng" ý, các bạn à! Để "tiếp nối chương trình", hôm nay mình "đánh vờ ân vân huyền, ấy chết, quên, nặng... vật" với chữ "Đờ" thêm chút nữa, hehe...

Phải nói là tiếng Việt mình có chữ Đ quả là "độc đáo"! Chẳng nói gì "cao siêu", "xa vời", như các bạn cũng biết đấy, cái "hành động sinh lý cơ bản nhất" của mọi sinh vật trên cõi đời này, tức là cái việc "giải quyết đòi hỏi nhục dục với nhau" giữa hai con cái và con đực, và tiện thể, nếu Thượng Đế cũng "gật đầu" bằng lòng, thì "giao cấu tạo" nên cái "giông giống" để nối dõi cho đồng loại luôn ý, tiếng Việt mình, nếu nói một cách "dân gian dã man" nhất, là "đ." ở miền Bắc, "đ." ở miền Trung, hay "đ." ở miền Nam! Hay "tuệch toạc" ra là hai con đực và cái tối kéo nhau lên giường một đập hai xoa xong đ. nhau đến sáng! Điều này có nghĩa là, mình nói nếu cho nó "văn vẻ" một chút, thì như thế này: "thần dân Đ" hình như "chiếm thế thượng phong" trong "vương quốc Chữ", còn nếu muốn "nôm na", thì: cái chữ Đ, chứ không phải chữ A, có vẻ như là chữ cái "đứng đầu" trong bảng mẫu tự tiếng Việt!

Dưới đây, mình xin "trình bày" thêm cho cái "sự đứng đầu" này của chữ Đ:

Trong "dân gian", mỗi khi có chuyện gì đó quá "bức xúc", không thể "chịu nổi", người ta thường "buột" miệng "cảm thán": đ. mẹ nó chứ, đ. má thằng khốn nạn, v.v...! Tức là câu "buột miệng cảm thán" đầu tiên đó, nếu viết trong "văn chương thơ ca mĩ miều" để xuất bản thành sách, sẽ được viết là: đ. mẹ nó chứ, đ. má thằng khốn nạn,... Có nghĩa là, chữ "Đ." luôn được "đứng đầu" trong "sinh hoạt hàng ngày", trong mọi "câu chuyện làm quà" của "dân gian chúng ta"! Hahaha...

Đấy là trong cái "dân gian chân chất", còn trong cái "hàn lâm thâm thúy" là bộ môn Triết học, thì mình "ní nuận" như thế này: Đầu tiên mọi loài sinh vật trên cõi trần gian lắm này phải đ. nhau một cái đã rồi muốn làm gì thì làm! Hahaha, đầu tiên phải đ. nhau một cái đã... đời! Hahaha...

Viết đến đây, mình cảm thấy là nói về "đ." đã hơi bị... "quá đà" một chút. Các bạn thông cảm cho mình! Đó là chẳng qua cái việc viết lách trên blog, đối với mình, nó như là một sự "thủ dâm", cảm giác "sung sướng" nó cứ "trào dâng" lên "tràng giang đại hải", không "nén" lại được! Tất nhiên, ngoài việc đ. nhau ra, con người chúng ta còn làm "hàng tỉ" chuyện khác, mà cũng bắt đầu bằng chữ "Đ". Chẳng hạn như "Đọc", hay "Đi", hoặc "Đòi".

Về "đọc", mình chỉ nói thêm một cái ý như thế này: theo mình, "đọc" là công việc quan trọng bậc nhất trong sự "học hỏi" của loài người chúng ta.

Ở đây, mình muốn nói nhiều hơn về "đi" và "đòi". Về "đi", thì có "Đi về đâu hỡi em, khi trong lòng không chút nắng, giấc mơ đời xa vắng?...", hehe, mình muốn "dự chữ tình" một chút với cụ Trịnh đấy mà! Đời người, theo mình, là một cuộc "đi" vĩ đại! Đầu tiên, con người "đi ra đời", sau đó "đi đến nhà trẻ", lớn lên chút nữa, "đi đến trường", rồi "đi vào đại học", trường hợp xấu hơn là "đi vượt biên", hay nói theo cách rất chi "ví von văn vẻ" của "anh" Tấn Dũng nhà ta là: "đi ra ...biển lớn", hè, hè, hè... Nhắc đến Tấn Dũng, không thể không nhắc đến "đại ca" của "ảnh" là "bác" Chí Minh cũng của nhà ta được! "Đại ca" Chí Minh ngày xưa đã có một cuộc "đi tìm đường cứu nước" khá là ..."dzĩ đại". Dĩ nhiên, ở đây mình không muốn bàn về cái "ý nghĩa dzĩ đại" của "cuộc đi" đó, bởi vì, nói thẳng ra, ngay hồi đó, có ai khiến "bác" ấy "đi tìm đường cứu nước" đâu, "bác" đi đâu, làm gì, bố ai mà biết được, và thú thực, mình cũng chả quan tâm cho lắm cái cuộc "vừa đi đường vừa kể chuyện" của "bác" ý, hihihi...!

Mình xin tiếp tục, "đi học đại học" xong thì "đi làm" hoặc "đi vào đời", tức "đi vào quán nhậu", mình xin mở ngoặc ở đây một chút: "đi vào quán nhậu" là để "đi tìm cái Tôi chưa mất", hậc, hậc, hậc... và tất nhiên, sau "đi tìm cái Tôi chưa mất", là "đi tìm cái Tôi đã mất". Và như thế, "đi" chán "đi" chê rồi, tức là "đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt", cuộc "đi" cuối cùng của tất cả chúng ta, đương nhiên là, "đi về cõi tím chiều hoang biền biệt" cùng với cụ Hữu Loan!

Có một cuộc "đi" cũng khá là "thú vị". Đó là "đi guốc trong bụng"! Không biết là các bạn có hay "đi guốc trong bụng" không, chứ mình cũng hay thường xuyên "đi guốc trong bụng" lắm. Chả là cứ hai tuần là mình "đi" thi đấu trong giải cờ vua của thành phố Budapest. Khá nhiều lần mình thắng, bởi vì ...đã "đi guốc trong bụng" đối thủ được! hà, hà...

Bây giờ mình nói đến cái sự "đờ oi đoi sắc, ấy chết, quên, huyền đòi". Cũng như "đi", mình có thể phát biểu như thế này, đời người là một "cuộc đòi" vĩ đại! Ngay từ khi "chào đời", con người chúng ta đã "khóc rống" lên đòi ...ăn! Lớn lên chút nữa, đòi ...mặc đẹp, nhất là các cô gái tuổi teen bây giờ! Đòi mặc đẹp, đó là vì đã biết đòi ...yêu và được yêu! Ai chả thế, "Yêu là chết ở trong lòng một ít, vì mấy khi yêu mà chắc được yêu", Xuân Diệu đã nói rồi mà! Tức là, chúng ta đòi được yêu, là đòi ...được chết trong vòng tay em!Ha,ha, ha...

Có một "cuộc đòi" rất cao cả của loài người chúng ta, đó là đòi được tự do! Con người chúng ta, ngay từ khi "ở trên thiên đàng", đã được Thượng Đế dành cho quền tự do lựa chọn cuộc sống. Và cái quyền tự do lựa chọn cuộc sống ấy, không ai có thể xâm phạm được! Vậy mà, chỉ riêng nói một chuyện mới đây thôi, có một nhân vật (so với nhân loại thì "chẳng là cái đinh "gì cả"", nhưng so với "dân gian" Việt Nam ta, là cái đinh "thế huynh"!) đã "ngang nhiên" "tuyên bố láo" rằng: "Việt Nam không có nhu cầu đa nguyên đa đảng và dứt khoát không đa nguyên đa đảng". Hay nhỉ, cái nhà ông "tân tuyên giáo" này nói nghe hay nhỉ! Dù ông có là cái đinh "thế huynh" đi chăng nữa, thì ông cũng phải "hỏi" ý kiến "nhân dân" xem họ muốn gì trước đã, rồi hẵng nói! Ông có phải là "trời" đâu mà cấm Việt Nam dứt khoát không đa nguyên đa đảng?! Lớn rồi, ăn nói cho nó "lễ độ" một chút chứ lị! Ông "đòi hỏi" hơi bị ...quá đáng đấy! Ai lại cấm đoán đồng bào mình như thế, "thế giới" mà nhìn vào, họ sẽ "cười thối mũi" cho đấy!

Thôi, mình không "đả động" đến "chính trị chính em" nữa! Mình quay lại với "thần dân Đ" đây. Mình thấy là "sự có mặt" của "thần dân Đ" trong "vương quốc Chữ" tiếng Việt là rất quan trọng. Đúng, quan trọng cốt tử đi ấy chứ! Cuộc sống của chúng ta không thể thiếu chữ "Đ"! Các bạn cứ thử tưởng tượng xem: Nếu không có cái chữ "Đ" thì cái "thế giới" của chúng ta sẽ ra sao!

Này nhé, không có "Đ", chúng ta không thể "giải quyết đòi hỏi nhục dục với nhau" được. Bởi vì "ịt", "ụ" hay "éo" nhau thì chẳng "giải quyết" được việc gì cả! Trong khi đó, chỉ với mỗi "đ.", không cần "ịt", là đã thấy "lâng lâng" trong lòng rồi! Tương tự, "đọc" mà "vắng bóng" "đ", tức là "ọc" không thôi cả ngày, cũng sẽ đi đến kết quả là chả có chữ nào "vào đầu"! Đấy là chưa kể, nếu chúng ta "đi" mà không có "bạn" Đ đi cùng, thì cũng chỉ là "i a i ơ" như là đang... hát quan họ là cùng mà thôi! Hơ, hơ, hơ...

Đấy, cái chữ Đ nó "quan trọng" như thế đấy! Có nó, mình mới "đăng" được bài này lên để chia sẻ với các bạn được chứ!Hehe...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét