Thứ Tư, 16 tháng 2, 2011

Thân lừa ưa... nịnh!

Mấy hôm trước mình đọc trên Tiền vệ những trao đổi về bài phỏng vấn "nhà phê... phê... phê... bình" NTS, thấy hay phết! Cái hay ở đây, không phải là cái hấp dẫn, bổ ích, mà là một sự "hay... mất giá trị", phải hiểu là "những tác phẩm văn học Việt Nam đa số thường (hay mà lị!) đi thẳng từ bộ não của nhà văn vào... thùng rác"!

Nói riêng về "nhà phê... phê... phê... bình" NTS với những nhận định của mình về văn học Việt Nam đương đại, kể ra thì "nhà ông ấy" cũng có cái lý của ổng. "Nhà ông ấy" nói rằng, "Thế hệ nhà văn lẽ ra phải viết sung sức nhất là thế hệ nhà văn khoảng 30 tuổi, thế hệ nhà văn sinh vào những năm 1980, nhưng theo quan điểm của cá nhân tôi, đó lại là một thế hệ mất niềm tin, mất các giá trị.", thì mình thấy chưa đủ. Đó là bất cứ một sự việc gì, cũng phải có "quá trình" của nó. Khi nói về một nền văn học nào đó, có lẽ và theo mình, cần thiết phải nói cả về quá khứ (tức là "quá trình" đấy!) của nó nữa. Thế cho nên, chỉ "chăm chăm" vào "thế hệ nhà văn khoảng 30 tuổi" là chưa đủ, mà còn phải "đếm xỉa" đến những "thế hệ nhà văn khoảng 40, 50, 60 tuổi" nữa ("những nhà văn khoảng 70 tuổi" thì mình không dám "đụng" đến, bởi vì dù sao họ cũng thuộc lớp người "cổ lai hy... lạp" rồi, hehe...).

Có thể "nói trắng" ra một điều như thế này, văn học Việt Nam đã mất các giá trị! Đơn giản thế thôi. Mất giá trị nên mới... "nên nông nỗi"! Thử hỏi là trên thế giới có một dân tộc nào lại tự "huyễn hoặc" mình suốt "bốn ngàn năm văn hiến" như dân tộc Việt Nam? Mà giới nhà văn nhà thơ là tầng lớp điển hình! Dĩ nhiên cái sự "tự hào dân tộc", hay nói như tay thủ tướng Hungary Orbán Viktor: "Chúng ta hãy dám trở thành vĩ đại!" ("Merjünk nagyok lenni!"), là cần thiết. Nhưng cái "sự dám" và "tưởng bở", chúng khác nhau "một trời một vực" đấy chứ! Dân Việt ta, từ "thằng vua ngồi mát ăn bát vàng" cho đến "thằng dân chân đất mắt toét", đều "tưởng bở" rằng, mình là "thằng vĩ đại" thật, hay nói cho có vẻ "mùi (mẫn) lịch sử", là sao mình lại "oai hùng" thế cơ chứ!

Tất nhiên, về cái lịch sử "oai hùng" của Việt Nam ta, thì mình không muốn bàn đến nữa, bởi vì như mình đã nói, nó đã bị "bóp méo xệch méo xẹo" từ bao đời nay rồi, đã bị... "mất các giá trị" rồi. Điều mình muốn nói ở đây, là cái sự "đến bây giờ vẫn cố tình khoác "cái áo hào hùng" cho lịch sử" của một số nhà văn nhà thơ Việt Nam ta. Mình nhớ, năm ngoái thì phải, cũng có một tay cũng được mệnh danh là "nhà phê... phê... phê... bình" là NTL, đã viết về Chí Minh như một "cha đẻ" của văn học viễn tưởng của Việt Nam. Tay
"nhà phê... phê... phê... bình" này đã ví ngang hàng cái sự "vừa đi đường vừa kể chuyện" của Chí Minh với cái sự "vừa đi đường vừa quệt mỡ dòng chữ "Lê Lợi vi quân Nguyễn Trãi vi thần" lên lá cây" của Nguyễn Trãi. Có nghĩa là, ngày xưa, những "quả lừa" luôn được "tung" ra để "thu phục lòng dân" như thế nào, thì ngày nay, cũng được "áp dụng" một cách "triệt để" như thế. Hay, "người ta" vĩ đại bởi vì ta "ăn quả lừa", hihi... Lê Lợi vĩ đại vì Nguyễn Trãi "lừa" dân đen. Ờ, mà ngay bản thân Nguyễn Trãi cũng bị Lê Lợi "lừa" đấy chứ?! Ông chẳng bị Lê Lợi chết đi còn sai con là Lê Thái Tông "tru di tam tộc" đấy là gì?! Tức là Lợi lừa, Trãi cũng lừa, rồi sau này Hồ lừa, Duẩn cũng lừa, Thọ lừa, Mạnh cũng lừa, Phú chắc cũng "quả dứa", cũng lừa,... rồi tiếp theo là NTL lừa, NTS lừa,... Riệt một lũ lừa! Nhưng mà thôi, tự "huyễn hoặc" mà lị! Thằng nào cũng lừa để làm "thằng vĩ đại" hết, từ Lê Lợi vĩ đại, Nguyễn Trãi vĩ đại, đến Hồ Chí Minh vĩ đại, rồi NTL vĩ đại, NTS vĩ đại, ai nữa nhỉ? À, mới đây, vĩ đại "nổi cộm" nhất là NQT, cái tay có tác phẩm "Hội thề hội thốt" gì đấy được người ta trao cho cái "giải thưởng giải theo" gì đó!

Đọc bài viết của nhà văn Trần Mạnh Hảo về tác phẩm "Hội thề hội thốt" đấy mà mình... phì cười! Rồi đọc những "tự huyễn hoặc lẫn nhau" trên blog của tay tác giả NQT này, mình cũng phải... phì cười nốt, không thể nhịn được!

Thật đúng là: Thân lừa ưa... nịnh!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét