Thứ Sáu, 15 tháng 4, 2011

"Miếng da... cừu"!

Người đời thường nói, văn là người, quả cấm... sai! Trúng phóc!

Chả là mấy hôm nay mình cứ tự hỏi đi hỏi lại là, tại sao không "toán là người", hay "hóa là người", hay "lý là người", hoặc lấy mấy "môn xã hội" ra để ví, như là "sử là người", "kinh tế là người"...? Mà chỉ (và chỉ?) là "văn là người"? Và mình nghĩ bụng, câu trả lời cho câu hỏi này hình như mình đã "có" từ thời mình còn đi học phổ thông rồi thì phải, và mình đã... "đánh mất" nó, hehe...

Và mình bắt đầu "đi tìm... câu trả lời đã mất" ấy cho mình, hehe... Và, úm ba la, mình lại "tìm thấy", thế mới lạ! Mình xin kể ra đây với các bạn, nhá!

Ngày xửa ngày xưa, có một anh chàng người Pháp tên là Raphaël de Valentin, anh này đã bán linh hồn mình để đánh đổi lấy một "miếng da lừa"...

Đến đây chắc chắn sẽ có bạn "hốt hoảng" lên rằng, sao lại kể chuyện "Miếng da lừa" của Balzac ra đây? Có "lừa" người ta không đấy?

Ha, ha, ha! Bạn ấy yên tâm, mình không "lừa" bạn ấy đâu! Mình đã nói là úm ba la mà lị, tức là mọi câu chuyện ở đây đều mang tính... "kì dị(êu)", chứ không có gì "lừa (lọc)" hết á, yên tâm đi, nhá!

...Và anh chàng Raphaël..., nhưng mà thôi, mình xin kể chuyện anh chàng người Việt(Pháp?) tên là Ngô Bảo Châu thôi, kể chuyện Tây Tàu làm gì cho nó... "kì", "dị òm", phải không các bạn! Hè, hè!

Câu chuyện là như thế này, dân Việt ta thật là vui sướng khi được tin anh chàng người Việt(Pháp?) Ngô Bảo Châu đoạt giải toán học Fields, và dường như ai ai cũng nghĩ bụng là anh chàng họ Ngô này là "thiên tài", là "tốt bụng", là..., là..., lắm lắm, bởi vì từ trước đến giờ chàng chỉ "dùng" toán để "nói" thôi. Nhưng gần đây, anh chàng "thích học toán" này, có lẽ do "không lượng nổi sức mình", đã "dùng" văn để "nói", và thế là, đúng như câu "văn là người", anh chàng "là thiên tài, là tốt bụng, là..., là... lắm lắm" này đã để lộ cái "bản ngã Bố Già, khệnh khạng" của mình ra cho thiên hạ biết, thế có "oái ăm" cho chàng không! Mình nói "oái ăm" cho chàng là ở chỗ, theo những "tin vịt" mới nhất mà mình đọc được, họ Ngô đã khóa blog của mình lại vì sợ... "chửi"(?)!

Vì đâu nên nỗi?

Từ một nhà khoa học xuất sắc, danh giá đầy mình, phát ngôn đâu ra đấy, ai ai cũng kính nể, được cả "phó thủ tướng cầm đùi", vậy mà giờ đây chàng phải "co mình" lại, khóa blog, "im hơi lặng tiếng" như... "một con cừu" (mình không muốn ví chàng giống như... nhà văn Đào Hiếu đã ví, hehe!)!

Mình nghĩ đến câu châm ngôn trong Kinh Thánh, câu "Bán linh hồn cho quỷ". Mình nghĩ tiếp, trước đây, "dân gian" nước Việt ta "yêu quý" anh chàng "thích học toán" họ Ngô này, phải chăng là họ yêu quý cái "linh hồn tươi đẹp" của chàng? Phải chăng lúc đấy chàng "chưa bán linh hồn" mình cho "quỷ"?

Có thể lắm?! Mình lại nghĩ đến câu nói này của chàng họ Ngô, câu “Xin thưa, bám theo lề là việc của con cừu, không phải việc của con người tự do”.

Con cừu, trong cuộc sống "bám theo lề" của nó, nó có cái gì là giá trị? Mình tự hỏi. Và mình đã tự trả lời như thế này, nó có bộ lông là giá trị, và... "oái ăm" thay, "bị" buộc phải "bán lông nuôi miệng", hehe... Tức là, bản thân nó chắc cũng không muốn "sống bám theo lề" đâu, chẳng qua "các ông chủ" của nó, muốn được một "món hời" khác, "bắt" nó phải "dâng" lông! Mình nghĩ như vậy, là bởi vì, đã "sống" thì bất cứ sinh vật nào trên cõi đời này, cả cừu, đều "khao khát" tự do thôi, đâu chỉ "con người tự do", đúng không?!

Quay trở lại anh chàng Ngô Bảo Châu của chúng ta, vì đâu nên nỗi? Mình lại nghĩ tiếp như thế này, giống như mọi "con người tự do", chàng họ Ngô cũng có cái giá trị nhất, là cái "linh hồn tươi đẹp" của mình! Và, như "một con chiên lầm lỗi của Chúa", chàng họ Ngô đã "bán đi mất cho quỷ cái linh hồn tươi đẹp" ấy!

Nói bậy nào, Ngô Bảo Châu "bán linh hồn cho quỷ" bao giờ nào? Lấy gì làm bằng chứng?

Ấy, ấy, bình tĩnh, để mình nói tiếp! Chàng họ Ngô "bán" bao giờ thì mình không biết chính xác giờ nào ngày nào, nhưng chắc chắn "đã bán" rồi! Đây nhá, căn nhà mười mấy tỉ, rồi "lương lậu, bổng lộc" này nọ, đúng không?! "Những con quỷ" có "cho không" ai cái gì?! Chúng là "quỷ" thực đấy, nhưng trong trường hợp của chàng "thích học toán" họ Ngô này, rất "sòng phẳng", chúng thực hiện đúng "thuận mua vừa bán"!

Bây giờ mình xin quay lại câu chuyện "Miếng da lừa" ở phần "mở bài" nhé, miếng da lừa giúp anh chàng Raphaël thoả mãn tất cả những gì anh mơ ước nhưng bù lại, nó sẽ nhỏ dần đi ,và tương ứng với việc cuộc sống của anh sẽ ngắn dần đi...

Và, liên hệ với chuyện của anh chàng giỏi toán họ Ngô, ngày nay chúng ta cũng có một câu chuyện "huyền ảo", hay nói như bác Phùng Tường Vân là "kì dị", đó là câu chuyện "Miếng da... cừu":

"Miếng da cừu" giúp anh chàng họ Ngô thoả mãn tất cả những gì anh mơ ước nhưng bù lại, nó sẽ nhỏ dần đi ,và tương ứng với việc "linh hồn tươi đẹp" của anh sẽ ngắn dần đi...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét