Thứ Ba, 12 tháng 4, 2011

Những "cẩu thả" và những... "dương vật buồn thiu"!

Hôm trước mình chỉ "bàn loạn" về "sự sợ hãi", và quên mất "sự cẩu thả", hehe... Hôm nay, mình xin quay lại với nó vậy, mình muốn "lắm điều" về "sự cẩu thả" một chút, nhá!

Nhưng trước đó, mình phải nói ra điều này với các bạn: mấy ngày hôm nay, mình cứ như người... mất hồn ý, ngồi, nhìn háng, đứng dậy, ra ra, vào vào, lại ngồi, nhìn háng, đứng dậy, lại vào vào, ra ra, hết buổi! Ý mình muốn nói là mình đang... "buồn thiu", hihi...

Phải nói là nhà văn Đào Hiếu đã đem đến cho mình một cơn... sốc! Sốc thực sự! Ai đời lại ví một nhà khoa học nổi tiếng như một con... kẹc?!

Nhớ "khi xưa", khi thấy cảnh "thân mật" này, mình cũng đã bị sốc, nhưng chỉ hơi choáng váng một chút thôi, bởi vì dù sao cũng chỉ mới là "đùi" thôi, chưa là "cái giữa háng", hehe! Lần này, thì mình... "ngất" hẳn, thật đấy, hihi...!

Từ trước đến nay, theo những gì mình biết, thì có bốn người đàn ông và một người đàn bà nói về "con cặc"(tiếng Bắc), hay "con kẹc"(tiếng Nam) là mình thích nhất, bởi vì họ nói... hay nhất, hehe! Bốn người đàn ông đó là: Trần Dần với câu nói nổi tiếng "Nắm, nắm cái con cặc", Nguyễn Hưng Quốc với bài "Con cặc", Nguyễn Hoàng Văn với bài "Hội nhà văn và hội cặc nhỏ" và Đào Hiếu với bài "Phảng phất một cái mùi"...

Thế một người đàn bà? Là ai? Nói đi! Nhanh nào!

Ừ, tất nhiên rồi, mình nói ngay đây thôi! Là... Phạm Thị Hoài chứ ai! Chị Hoài với đoạn văn trong Marie Sến như thế này, "Cả tuần tâm hồn không động đậy, dương vật buồn thiu. Mỗi ngày teo đi một ít giới tính."!

Thế đấy, câu chuyện thật là... "buồn thiu"!

Câu chuyện nào? Tại sao lại buồn thiu?

Thì câu chuyện về những con "cu nặng cụ" và "cu huyền cù" chứ chuyện nào vào đây nữa?! Không "buồn thiu" thì là gì hả trời?

Ừ, kể cũng "buồn thiu" thật! Thì cái nước... bọt mình nó thế! Biết làm sao được! Thôi, đừng kể về những "con kẹc buồn thiu" nữa, kể chuyện khác đi! Kể chuyện "cẩu thả" đi xem nào!

Ờ, mình kể chuyện "cẩu thả" nhé!

Câu chuyện có lẽ bắt đầu bằng "hai cái bao cao su dùng rồi", có lẽ thế! Hai cái bao cao su dùng rồi và một người đàn ông... Theo những "tin vịt" mình đọc được, "người ta" đã đột nhập vào một khách sạn và bắt đi luật sư Cù Huy Hà Vũ cùng với "tang chứng" là "hai bao cao su dùng rồi". Và tất nhiên, "chiến công" này thuộc về "những người công an" của cái gọi là "nước CHXHCN Việt Nam". Câu chuyện tiếp theo sau đó diễn ra như thế nào thì chắc chúng ta đều rõ, kết quả là "tòa án nhân dân" đã xử CHHV 7 năm tù giam. Về chuyện này thì mình không bàn nữa, mình muốn bàn về cái việc khác kia, cái việc nói "nôm na toán học" như giáo sư NBC là "sự cẩu thả" ấy mà, hehe... Tất nhiên là "phải tự hiểu ngầm" đấy nhá, "sự cẩu thả" mình nói ở đây là cái sự khác kia, không phải như "sự cẩu thả" giáo sư NBC nói đâu đấy!

Mình nhớ đến một bài viết rất hay nói về "con người có đuôi ở Việt Nam" của Tưởng Năng Tiến trên talawas blog. Mình mới "nghĩ sâu" hơn nữa như thế này: ở cái đất vốn đã "chật chội và ngột ngạt" lắm rồi là "nước CHXHCN Việt Nam" ta, đầy rẫy một loài động vật đáng kinh tởm, đó là những "con chó" được "thả" đi khắp nơi, gọi gọn theo "tiếng Hán-Việt của mình" là... "cẩu thả"!

Và, các bạn biết không, quay lại chuyện luật sư CHHV bị bắt, chính những con "cẩu thả" này đã "đánh hơi" ra "hai bao cao su dùng rồi" để "ập" đến bắt nhà bất đồng chính kiến họ Cù, "lập công dâng Đảng", đấy!

Nói ít hiểu nhiều, hay nói như độc giả Nguyễn Hoài Phố là "phải tự hiểu ngầm". Cái chế độ - những "ông chủ" của "bầy cẩu thả" suốt ngày ra rả là chế độ "Đảng lãnh đạo, Nhà nước quản lý, Nhân dân làm chủ" - phải chăng tồn tại được, phần lớn là do "những con cẩu thả" này bảo vệ?! Vậy thì, mình xin hỏi, khi phát biểu rằng: “Không thể lấy sự cẩu thả... làm phương pháp bảo vệ chế độ”, giáo sư toán học họ Ngô có "đánh lạc hướng" độc giả không? Bởi vì, ĐCSVN đã, đang và sẽ còn tiếp tục "lấy sự cẩu thả (như mình "phân tích" trên) để "làm phương pháp bảo vệ chế độ" đấy chứ?! Phương pháp này, mình nghĩ, sau hơn tám mươi năm nay, nó có vẻ như, hơi bị... "hiệu quả" đấy chứ, phải không nào?! Tức là, nói theo một khẩu hiệu nào đó, ở cái nước CHXHCN Việt Nam": "còn Cẩu còn Đảng", đúng không?! Chắc chắn thế!

Nói ra tất cả những điều (không mới) trên, chẳng qua mình muốn nêu ra đây với các bạn một "thực tế" như thế này: Hiện giờ, có thể những "dương vật", hay "con cặc", hay "con kẹc" là... "buồn thiu", hoặc "phát ra mùi thum thủm này nọ", nhưng chắc chắn, những con "cẩu thả" chúng đang khả ố... cười đắc chí cùng với "những ông chủ" của chúng! Chắc chắn thế!

Buồ(i)n!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét