Thứ Hai, 7 tháng 3, 2011

Cái nước... bọt mình nó thế!

Thực ra mình biết đến một "nước Thơ" ở trên Tiền Vệ từ lâu rồi, nhưng loanh quanh chuyện... đời mãi nên vẫn chưa "tới" được để xem xem nó như thế nào, hehe... Rồi hôm rầy có một nhân vật tên là Đỗ Ngọc Thạch (bà con với tiến sỹ "tàu bay giấy" Đỗ Ngọc Bích chăng?) mới rêu rao lên là ở "nước nọ" có trận "châu chấu đá xe" hay lắm, thế là mình liền "khăn gói quả mướp" lên đường đến cái "nước nọ", cũng là để... "lẳng lặng mà xem chấu đá xe" ra làm sao thôi, hehe...

Mình "đến" cái "nước nọ", thì hóa ra đó là "cái nước mình nó thế" của bác Hoàng Ngọc Hiến. Mình có hơi "thất vọng" một chút, tưởng gì, chứ lại toàn những... của nợ như bác Phùng Tường Vân đã nhận xét. Những "của nợ" ấy, thì bấy lâu nay, mình lạ gì! Nhưng tuy vậy, mình vẫn cảm thấy "vui vui", hehe... Nhưng trước khi "đi vào" trận "châu chấu đá xe" ấy, mình muốn nói đôi điều về "cái nước mình nó thế" của cố giáo sư Hoàng Ngọc Hiến một chút.

Mình nghĩ hơi có vẻ... "xiên xẹo" một chút như thế này: cái nhà ông Hồ Chí Minh chính lại tỏ ra là một tay "thâm nho" ra phết! Đây nhá, cái nhà ông họ Hồ đã "phát kiến" ra, mà ai cũng biết, là: "vì lợi ích mười năm trồng cây, vì lợi ích trăm năm trồng người". Tức là, muốn gì thì gì, cứ phải "trồng" cái đã! Chúng ta hãy xem cái "lợi ích 80 năm - gần "trăm năm" - cầm quyền độc tài" của Đảng Cộng Sản Việt Nam mà xem! Quá là "lợi ích" rồi còn gì?! Nhưng mình không muốn "đi sâu" vào cái "lợi ích 80 năm" ấy, mà chỉ muốn "tán phét" về "chuyên ngành trồng trọt" thôi! Tức là về "trồng"! Mà "trồng", thì một khâu quan trọng không thể thiếu được, đó là phải "tưới", và "tưới", không bằng... "nước", thì bằng gì hả trời?!

Mình nghe nói, ở cái "nước Thơ" mà nhà thơ của nhóm Mở Miệng là Lý Đợi đề cập, người ta rất chi là... "yêu" "nước cộng hòa xã hội chủ nghĩa" lắm, yêu lắm cơ! Nhất là những nhân vật hội viên của cái Hội Nhà Văn Việt Nam. Gọi là "những nhân vật hội viên" của Hội Nhà Văn Việt Nam, thì có vẻ chẳng "nho nhã" chút nào nhỉ? Hay để mình gọi là "những cây bút" cho nó "văn vẻ" một chút, và như thế, nó... hợp với động tác "trồng" và "tưới" hơn?! Ừ, thì "những cây bút" của Hội Nhà Văn Việt Nam, được chưa?!

Mình cũng nghe nói, ngày xưa, "cây bút" Nguyễn Trãi đã được "tưới" bởi "nước sông chén rượu ngọt ngào", nên mới cho ra đời tác phẩm "Bình Ngô Đại Cáo" cảm kích lòng người, vang tiếng mãi tận sau này...

Và mình cũng mường tượng ra được cái thứ "nước đái", "nước mắt" và "nước bọt", là những thứ "nước gì" trong câu thơ này của anh Viện:

"Nó đái vào những cuộc ra đi trên bến cảng đẫm nước mắt để chui vào một con ốc trên bàn nhậu đẫm nước bọt..."

Chắc là mình phải nêu ra đây câu tục ngữ này mới được: câu "Tiền nào - của ấy". Đó là bởi vì mình thấy, nếu nói "trệch trạng" thành thế này: "Cây bút hội nhà văn nào - tác phẩm ấy", thì cũng... đúng với cái tình cảnh của "cái nước mình nó thế"! Tức là, "những cây bút" mà ngày ngày bị/được "tưới" bởi cái thứ "nước cộng hòa xã hội chủ nghĩa", thì làm sao có thể cho ra "tác phẩm để đời", hay nói như cụ Nguyễn Du, là "mua vui cũng được một vài trống canh", được!

Ở trên mình nói là "vẫn cảm thấy vui vui", đó là vì mình đã "phì cười" khi đọc được cái câu này của nhân vật Đỗ Ngọc Thạch: Các tác giả Hội thềDị hương đã hoàn toàn chinh phục Ban giám khảo của Hội Nhà văn - bộ phận tinh anh và tài năng nhất của Hội Nhà văn Việt Nam. Có khối ra đấy mà "tinh anh và tài năng", suốt ngày "uống no nê" chỉ một thứ "nước cộng hòa xã hội chủ nghĩa", thì phải là "tinh vi và tài cán" mới đúng chứ lị!

Nhắc đến Nguyễn Trãi, Lê Lợi - đề tài cuốn tiểu thuyết "hội thề hội thốt" gì đó của một "cây bút" chắc chắn bị/được "tưới đẫm" cái thứ "nước cộng hòa xã hội chủ nghĩa" -, tức là, nói rộng ra, chúng ta nhắc đến "lịch sử". Mà nói đến "lịch sử", thì, mình cũng "bắt chước" anh Viện, nhà thơ "Thánh ám" đã nói ở một bài thơ của anh ý như thế này:

"Thế rồi tôi đã đi ra khỏi nó bằng một bãi nước bọt..."

Hỡi ôi! Cái nước... bọt mình nó thế! Huhu...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét