Thứ Bảy, 19 tháng 3, 2011

Trại súc vật... lý!

Mình rất thích đọc truyện ngụ ngôn, những câu chuyện lí thú (tính) về những con vật dễ thương như... con người chúng ta, hehe... Nhưng đấy là mình nói về những truyện ngụ ngôn của thời xa xưa, "Thuở trời đất nổi cơn gió bụi", hihi! Thế còn những truyện ngụ ngôn "thời nay" thì sao? Thì mình cũng... thích chứ sao! Đây nhá, mình xin "trình bày" lần lượt như sau:

Hôm qua mình đọc được "câu chuyện ngụ ngôn" của anh Viện rất hay, câu chuyện về "con bò và tôi". Mình liên tưởng đến hình ảnh Chúa cứu thế đang vác cây thánh giá lê bước lên đồi Golgotha ngày nào. Tất nhiên là mình không hiểu hết được những "ẩn dụ" của anh ấy trong "truyện ngụ ngôn con bò" này, nhưng hình ảnh

"Lần thứ nhất, mẹ tôi nâng tôi dậy và bảo: “Mẹ sẽ không bao giờ để mất con”.

Lần thứ hai, một cô gái nâng tôi dậy và bảo: “Em sẽ luôn luôn bên anh”..."

cứ "ám ảnh" mình mãi! Trong "câu chuyện", có ba nhân vật "cái", đó là "Mẹ", "Em" và "con bò đã mang sữa cho tôi", là những biểu tượng về tình thương. Người ta thì thường nói, "ngu như bò", mình mới nghĩ là tại sao chúng ta không nói là, "thương như... bò" nhỉ? Cái hình ảnh

"...Lúc ấy, có một con bò đã mang sữa cho tôi và nó nói: “Đây là sữa của tôi. Ông đừng ngại”.

Sau khi đã no, tôi đủ sức leo lên lưng bò và cùng nó băng qua phía bên kia của đồi thương khó."

thật đẹp và đầy... sức thuyết phục! Mình nhớ hồi nhỏ, mình đã được uống những li sữa bò thơm ngon, phải nói là... tươi ngọt như sữa mẹ! Bây giờ nghĩ lại, mình cảm thấy hơi... xấu hổ, bởi vì hồi đó, chẳng bao giờ mình có được suy nghĩ là: phải biết ơn con bò một chút chứ, mình lớn lên, một phần cũng là do được uống dòng sữa tươi ngọt của "nó"...

Đấy là về tình thương, thế còn về "lòng ác độc" thì sao? Thì... “Cho mày chết” chứ sao! hehe... Tức là ý mình muốn nói đến cái hình ảnh này trong "truyện ngụ ngôn" của anh Viện:

"...Lần thứ ba, một người đi đường đã đạp lên thân tôi một đạp và bảo: “Cho mày chết”..."

Mình nghĩ, cái nhân vật "một người đi đường đã đạp lên thân tôi một đạp" chắc chắn là "đàn ông", chắc chắn thế, chỉ có "đàn ông" mới "đạp lên thân tôi một đạp" thôi, loài "cái" không biết "đạp", kiểu như "gà sống đạp gà mái" ý, hihi, tất nhiên, ở đây, cái "đạp" của "một người đi đường" khác xa và... "dã man" hơn cái "đạp" của con gà sống, chẳng hạn! Cái "đạp" của con gà sống, thì cho ra một quả trứng nở ra một "mầm sống", hay sự sống, còn cái đạp của "một người đi đường" thì... "Cho mày chết"! Đấy là sự khác nhau?!

Tất nhiên là "dụng ý" của mình khi viết những dòng này, không phải là mình muốn "bàn loạn" về "truyện ngụ ngôn" của anh Viện, mà mình muốn nói chuyện khác kia, "truyện ngụ ngôn thời nay" của Việt Nam ta kia, hehe!

Chả là mấy hôm nay mình theo rõi tin tức nước Nhật bị thiên tai động đất rất nặng, nhiều người bị chết, nhà cửa đường phố bị sóng thần tàn phá tan hoang... Mình thật cảm động khi đọc được trên Tiền Vệ những bức thư nói về tinh thần của dân tộc Nhật Bản trong hoạn nạn, một dân tộc thật đáng kính phục trong cái thế giới đầy "nhiễu nhương" ngày nay của chúng ta...

Thế rồi hôm qua, mình đọc được bài viết này của Nguyễn Phú Ông, cũng trên Tiền Vệ. Mình mới liên tưởng đến "câu chuyện ngụ ngôn" Trại súc vật của George Orwell...

Nhớ hồi xưa, người ta cũng đã "ra rả" suốt ngày là, "Chủ nghĩa xã hội là thiên đàng của giai cấp công nhân", là "phải tiến nhanh tiến mạnh tiến vững chắc lên Chủ nghĩa xã hội", v.v... mặc dù chưa biết "mặt mũi nó ra làm sao", hay nói như độc giả Nguyễn Phú Ông là, ...cái Chủ nghĩa xã hội "chưa xây" ấy... "sẽ là thiên đường" thôi! Tất nhiên, việc "đáng giá" xem là cái "chủ nghĩa xã hội" mà Việt Nam ta "đang phấn đấu tiến tới" ấy có phải là "thiên đường" hay không, không có gì khó khăn cả, dễ ợt ấy mà! hehe...

Điều mình muốn nói ở đây là cái sự... "trớ trêu" của cái "thiên đường cộng hòa xã hội chủ nghĩa" ấy! Cái "sự trớ trêu" ấy là như thế này: Ở Việt Nam ta, dường như người ta chỉ "to mồm" quan tâm "thuần túy" đến lý thuyết thì phải, nào là "ra ngõ gặp anh hùng", "đỉnh cao chói lọi", rồi thì "chánh nghĩa sáng ngời", hay cụ thể là phát biểu của một nhà "vật lý học" là "Nhà máy điện hạt nhân của Việt Nam sẽ an toàn hơn" v.v... nhưng cái thực tế đất nước tiêu điều, xã hội suy thoái, đạo đức con người xuống cấp "sờ sờ" ra đấy thì lại "dấu nhẹm" nó đi!...

Ở trên mình "mở bài" bằng vài lời về "truyện ngụ ngôn" của nhà thơ Nguyễn Viện, về cái sự

"chưa bao giờ biết đến những đồng cỏ bao la và những cánh rừng huyễn hoặc. Và nó chưa bao giờ biết sống một mình.

Chưa bao giờ biết hoang vu. Chưa bao giờ biết điên dại. Chưa bao giờ đâm sừng vào bóng tối"

của "con bò". Và mình cũng nói về "tình thương" của "con bò"...

"Thân bài" thì mình nói về "sự trớ trêu" của những "truyện ngụ ngôn thời nay" ở Việt Nam ta. Mà "truyện ngụ ngôn" thì chỉ có thể là câu chuyện về những con vật, hay, nếu dùng từ của nhà văn George Orwell, thì là câu chuyện về những con "súc vật"!

Để "kết luận", mình nghĩ như thế này, hình như ở Việt Nam ta hiện nay, tồn tại một cái "Trại súc vật... lý" thì phải! hihi...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét