Chủ Nhật, 9 tháng 10, 2011

Bệ phóng dân tộc, hay "sến" là... "loài chim cánh cụt biết bay"?

Phải nói là mình là một thằng thích đùa, hehe, lại đùa dai, mới bỏ mẹ! Mà thật đấy, đây nhá, hôm trước mình có đùa rồi, cũng đã bị "đồng bào" té tát cho vào mặt là "hỏi ngu bỏ mẹ" rồi, nhưng vẫn chưa chừa, vẫn thích đùa...

Thế à? Nguyên cớ?

Hì, chả là hôm nay đọc được bài "đấu khẩu" của Lâm Quang Thăn trên Tiền Vệ, trong đó có nhắc tới ông Hữu Thỉnh, chủ tịch hội...

Ông Hữu Thỉnh bao giờ cũng nghiêm túc, sao thấy nhắc tới ổng, cha nội lại thích đùa? Kỳ dzậy hè?

Hỏi ngu bỏ mẹ! Chính vì cái sự nghiêm túc của lão Thỉnh, tao mới phải "đùa", cho "cân bằng", cho "hài hòa thẩm mỹ", hihi,

??

Đây này, mày không đọc à, lão Thỉnh nói chắc như đinh đóng cột đây này: "Khát vọng lý tưởng và khát vọng nghề nghiệp cũng là tinh thần của Hội thảo, nó luôn luôn là lẽ cân bằng của sáng tạo thơ. Đến cái tầu ngầm ở sâu dưới biển cũng cần có đôi cánh, đó là hài hòa của thẩm mỹ. Đánh mất sự hài hòa thì gây đổ vỡ cái đẹp."

Nghe... sến quá! Thơ với tàu ngầm thì liên quan gì đến nhau!

Thì thế! Nhưng khoan hẵng bàn đến thơ, cứ để cho "cân bằng" trước cái đã, tức là mình phải "đùa" một chút, cho nó "hài hòa", cho "cái đẹp đừng đổ vỡ", nhá!

Cũng trên trang của Hội Nhà Văn Việt Nam, mình đọc được bài này, trong đó có đoạn "nổ" rất "oách" của Hữu Thỉnh như thế này:

"Lối sống tình nghĩa là đạo lý, là căn cước dân tộc, căn cước văn hoá quan trọng nhất trong hệ thống giá trị của Việt Nam. Hoá ra, mọi khát vọng hiện đại hoá văn học chỉ thực sự có nghĩa khi nó được phóng lên từ bệ phóng dân tộc."

Về "Lối sống tình nghĩa là đạo lý, là căn cước dân tộc, căn cước văn hoá quan trọng nhất trong hệ thống giá trị của Việt Nam", thì mình không dám bàn tới, bỏ 410 tỉ đồng ra để xây một bức tượng Bà mẹ anh hùng thì quá là tình nghĩa rồi còn gì, ai chả biết, mới cả cũng có bác Tưởng Năng Tiến bàn tới rồi, mình xin thôi, mình chỉ muốn nói về cái "bệ phóng dân tộc" mà ông chủ tịch hội muốn "phóng" lên từ đó thôi!

Đi tìm hiểu xem cái "bệ phóng dân tộc" của Việt Nam nó giống cái gì, con gì, nó có như cái tàu ngầm có cánh không, thì mình bắt gặp được một bài viết này khá hay trên blog của bác sĩ Hồ Hải. Bài viết này có câu kết rất hay như thế này, mình xin trích ra đây: "Có lẽ cái thời rùng rợn ấy - người với người sống không phải để yêu nhau, mà sát phạt nhau vì ý thức hệ - đã làm cho con người không còn là người mà, chỉ là loài bò sát, nhai lại tư duy chân đất?"

Đấy, chính xác, quá chính xác, cái "bệ phóng dân tộc" chính là cái này đấy, nó được hình thành từ "loài bò sát, nhai lại tư duy chân đất" đấy!

Bậy nà, cha nội ăn nói kiểu gì, ừ thì "thơ ca văn chương" của ta theo như ý của ông Thỉnh là phải "Bay lên bằng đôi cánh [của chim cánh] cụt", ờ mà chim cánh cụt thì bay lên như thế nào vậy cà?, nhưng dân tộc Việt Nam là một dân tộc anh hùng, thì "bệ phóng dân tộc" cũng phải là "bệ phóng anh hùng" chứ, sao lại "chỉ là loài bò sát, nhai lại tư duy chân đất"?, bậy nà!

Hỏi ngu bỏ mẹ, chim cánh cụt không (tư duy) chân đất thì là gì hả trời!

Viết đến đây, mình nhớ đến một "loài chim cánh cụt biết bay", gọi là "tân sến", "loài chim cánh cụt biết bay" ấy đã "cất đôi cánh cụt bay lên" như thế này:

"Váy bay/ Tóc bay/ Mắt bay sóng sánh/ Chúng mình là ngôi sao bay" (Vi Thùy Linh)

Phải chăng cái "bệ phóng dân tộc" của ông Hữu Thỉnh nói riêng, của Hội nhà văn Việt Nam nói chung, sẽ tiếp tục "bay lên" như thế?


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét