Thứ Sáu, 24 tháng 9, 2010

Chiến tranh và Hòa bình "bẩn thỉu"

“Cuộc chiến đã 30 năm qua, mà bây giờ những người Việt Nam chiến thắng vẫn chưa biết cách đối xử tử tế với các tử sĩ miền Nam.
Ðó thật là điều bất hạnh cho Việt Nam.”(Giao Chỉ )

Đọc bài chủ này và lời PH của Dinh Le, cụ thể là đoạn trích trên, tôi nhớ đến một bài báo tôi dịch và gửi cho talawas bộ cũ cách đây cũng đã lâu. Tôi xin trích ra đây một đoạn của bài báo:

“Từ tháng Giêng năm 1973, sau khi Hiệp định ngừng bắn giữa Mỹ và Việt Nam được ký kết tại Paris, “chiến tranh bẩn thỉu được thay bằng hoà bình cũng bẩn thỉu như thế”! Ông Tom Polgar, Trưởng chi nhánh CIA tại Sài Gòn, một trong ba nhân vật quan trọng nhất của Hợp chủng quốc Hoa Kỳ trong thời kỳ nước Mỹ tham chiến tại Việt Nam, đã phát biểu như vậy (theo lời kể của một nhân viên dưới quyền ông).”(trích “Réti Pál – Một người Hung thầm lặng”)

Có vài cảm nghĩ như thế này, xin được chia sẻ với các bác:

1. Tôi luôn luôn cho rằng, cứ chiến tranh, dù có mang một “chính nghĩa” gì đi chăng nữa, thì ở đâu và bao giờ cũng là “bẩn thỉu”. Cuộc chiến tranh Việt Nam 1954-1975 là một “cuộc chiến tranh bẩn thỉu”. Về điều này, trên talawas này chúng ta đã bàn nhiều và chắc còn phải bàn tiếp, bàn… “mệt nghỉ”! Tôi chỉ muốn nhắc lại ở đây về “sự chiến thắng” của những người Cộng Sản Việt Nam. Với cái thực trạng “hòa bình” hiện giờ của Việt Nam, thì cái “hòa bình cũng bẩn thỉu như thế” mà ông tướng CIA Tom Polgar nói đến trong đoạn văn trích trên, dường như “nó” đã “kéo dài” cho đến tận bây giờ, và đang “hoành hành” trên khắp đất nước VN. Vậy thì, chiến thắng một cuộc “chiến tranh bẩn thỉu” để giành được một “hòa bình cũng bẩn thỉu như thế”, có nên gọi là “chiến thắng” không? Theo tôi, thì không.

2. Nước Mỹ, ngay sau cuộc Nội chiến, đã thiết lập nền hòa bình “trong sạch” thật sự, nhanh chóng hàn gắn vết thương chiến tranh, và từ đó, phát triển thành một cường quốc số 1 của Thế giới như hiện nay. Còn Việt Nam ta, không những “những người Việt Nam chiến thắng vẫn chưa biết cách đối xử tử tế với các tử sĩ miền Nam”, mà còn không thiết lập được một nền “hòa bình trong sạch” (dân chủ, tự do) thật sự. Ngày nay, cái “thành quả cách mạng” mà ai cũng có thể “nhìn thấy” là: VN là một quốc gia có chế độ chính trị độc tài toàn trị, nhân quyền không có, tự do cũng không, kinh tế phát triển què quặt, yếu kém, đạo đức xã hội con người thì xuống cấp, hay nói như bác Lê Diễn Đức là “đã bị lưu manh hóa”
Đây mới chính là điều bất hạnh cho Việt Nam!

3. Sau cuộc chiến tranh Việt Nam 1954-1975 “bẩn thỉu” đã 35 năm rồi, nhưng có vẻ như những người CSVN vẫn nghĩ rằng, họ là “những người chiến thắng”. Có thể hiện giờ, họ có được quyền lực cai trị đất nước, mỗi cá nhân họ đã có một “đống” của cải này nọ, nhưng cái thất bại mà họ không bao giờ chịu nhìn nhận, là đã đưa Việt Nam vào con đường suy thoái, và có thể bị diệt vong!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét