Thứ Tư, 29 tháng 9, 2010

"Mảnh đất dữ" của đàn chim Việt "hiền lành"

“Có một chuyện khá đặc biệt liên quan đến người Việt tỵ nạn mà dường như chỉ có ở Úc mà thôi. Đó là các cựu quân nhân Việt Nam Cộng hòa của miền Nam Việt Nam trước 75 đều được chính phủ và người dân Úc công nhận y như cựu quân nhân của Úc. Họ được tất cả các quyền lợi đãi ngộ của chính phủ và dân chúng dành cho cựu quân nhân Úc…
…Hơn một tuần ở Xứ Thòi Lòi, tôi hòa nhập vào dòng chảy hài hoà và êm dịu của đời sống dân Úc. Tôi thấy lòng mình cũng trầm xuống, ít bon chen và ồn ào hơn”(Trịnh Thanh Thủy)

Tôi cứ suy nghĩ mãi ở đoạn văn này. Tôi tự hỏi, Úc không phải là nước có “liên can” gì đến cuộc chiến Việt Nam 1954-1975 như Mỹ, vậy mà tại sao chính phủ “Xứ Thòi Lòi” này lại có một chính sách xã hội nhân đạo đến như vậy? Với một chính sách xã hội “ưu việt” như thế, chứng tỏ họ đã coi những người dân tị nạn Việt Nam (trong đó có những quân nhân VNCH) như chính những người dân Úc. Tôi có một vài người bạn Úc gốc Hungary, họ chỉ mới “vượt biên” sang Úc vào những năm gần đây thôi. Lý do “vượt biên” của họ rất đơn giản, là muốn đi tìm một “cuộc sống mới ở một miền đất mới”, nhưng họ cũng kể về nước Úc như một “Miền Đất Hứa” giống như Mỹ của những năm 70, 80 của thế kỷ trước. Họ mãn nguyện và hài lòng với mảnh “đất lành” mà họ đã “đậu xuống”. Đối với họ, nước Hungary hiện giờ không phải là mảnh “đất lành”, mặc dù, có thể nói là tình hình kinh tế và chính trị của nước Hung cũng thuộc loại ổn định trong khối EU. Dĩ nhiên, những suy nghĩ của một vài cá nhân bạn bè tôi không phải là cái gì đấy mang tính “phổ biến” của một xã hội, nhưng điều tôi muốn nói ở đây là, cái sự “hòa giải hòa hợp”, hay nói rộng ra là “sự đất lành” của một xã hội, là “có” đấy và đang được “thể hiện” như ở nước Úc. Nói đến đây, chắc các bác cũng đã đoán ra rằng tôi định nói gì tiếp! Vâng, tôi muốn nói đến trường hợp của cái mảnh “đất dữ” Việt Nam. Nhà cầm quyền Việt Nam – ĐCSVN, đang “ra rả” suốt ngày là “hãy hòa hợp hòa giải”, nhưng họ đàn áp bắt bớ tù đày những người dân bất đồng chính kiến, những nhà đấu tranh dân chủ (như những Trương Văn Sương, Nguyễn Hữu Cầu, Lê Thị Công Nhân, Lê Công Định,…). ĐCSVN từ thời “cha đẻ” là ông Hồ Chí Minh còn sống, cũng suốt ngày “ra rả” là sẽ “xây dựng lại đất nước đàng hoàng hơn to đẹp hơn”, nhưng “đàng hoàng hơn to đẹp hơn” đâu chẳng thấy, mà chỉ thấy toàn những “Cho đến khi Đảng nhận ra được những sai lầm của mình (triệt để hay không triệt để) thì xã hội đã gánh chịu những hậu quả cay đắng, chưa nói tới một số người phải chịu đựng sự trừng phạt trái pháp luật mà đến nay vẫn chưa rũ bỏ được hết số phận oan trái của mình.” (trích “Nguyễn Kiến Giang – Bàn về sự lãnh đạo của Đảng”, 1990). Có một điều đáng nói ở đây nữa, đó là: Mảnh đất VN hiện giờ là một “mảnh đất dữ”, nhưng “những con chim Việt” hiện đang còn ở trong nước lại không biết được điều đó, bởi có rất nhiều “những con đỉa phải vôi”, “những nghị Hách” đang ngày đêm “ru ngủ” để “hút máu” nhân dân, chúng đang cố sức bảo vệ Đảng CSVN, bảo vệ cái gọi là CNXH, nhưng thực ra là chế độ độc tài toàn trị hậu XHCN!

Và như thế, có một điều “trớ trêu” nữa là, tại sao “những con chim Việt” lại phải “bay” đi tìm “đất lành” ở nơi khác để “đậu”, khi mà quê hương VN vốn là một “mảnh đất lành” từ thời xa xưa cha ông chúng ta để lại?

Chính “những con ác điểu ĐCSVN” mới phải “bay” đi, hoặc “rũ cánh chết đi” để Quê hương Việt Nam sẽ chỉ toàn là “Đường ta đi trời đất yên vui”!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét