Chủ Nhật, 12 tháng 12, 2010

"Giáng Sinh", hay "Nỗi đau" của Chúa...

Chỉ còn mấy ngày nữa là đến Lễ Noel, hay nói theo tiếng Việt "trong sáng ngoài tối" của mình là "Ngày Chúa Giáng sinh". Ở Việt Nam quê nhà, từ hồi "mở cửa", thì dường như Lễ Noel ngày càng được trọng vọng hơn, và đã trở thành một lễ hội nghiêm chỉnh trong dân chúng. Dĩ nhiên Tết vẫn là lễ hội "to" nhất của Việt Nam, nhưng Giáng Sinh cũng đã có được cái "tầm" tương xứng, nhất là ở miền Nam và trong giới trẻ. Mình xa nhà lâu rồi, những lần về thăm quê hương lại không đúng vào dịp Lễ Noel, nên không biết ở Việt Nam bây giờ dân tình kỷ niệm "Ngày Chúa Giê-su ra đời" như thế nào. Tuy vậy mình vẫn nhớ cái cảm giác thật êm đềm, linh thiêng trong nhà thờ của thành phố Quảng Ngãi vào "những năm xưa ấy", khi mình cùng lũ bạn theo đạo Thiên chúa rủ nhau "đi ăn mừng" Giáng sinh.

Có lẽ cái "ý thức" về ý nghĩa lớn lao của Lễ Noel, hay sự hiểu được "vì sao Chúa Giê-su ra đời?", chỉ có được trong mình từ khi mình đọc Kinh Thánh. Nói về các quyển kinh của đủ mọi thứ tôn giáo trên thế giới, có lẽ Kinh Thánh là cuốn kinh "vĩ đại" nhất, "đích thực" nhất. Mình đọc ở đâu đó, rằng mọi sự kiện lớn, đã, đang và sẽ xảy ra trên cõi đời này, đều "có" trong Kinh Thánh, chẳng qua loài người không chịu "tìm hiểu" nên không biết đấy thôi. Thượng Đế là toàn năng, và rất yêu thương "những đứa con" của mình - và đặc biệt Loài Người chúng ta! Ngài không dấu diếm điều gì với "những đứa con đầy tăm tối" của mình cả, đã mở rộng lòng mình dạy cho "chúng" rằng: nền tảng của sự sống là tình thương, nguồn gốc của tội ác là lòng tham. Nhưng "chúng" có chịu "nghe lời" đâu, "chúng" còn quá "u mê" trong cái "trần gian lắm" này, cứ "dương dương tự đắc" tưởng rằng Chúa Giê-su đã chết trên Thánh giá rửa tội thay rồi, muốn làm gì thì làm, cứ muốn gây tội ác mãi!

Có nhiều lúc mình chợt nghĩ, Thượng Đế có lẽ đang đau lòng lắm lắm cho nhân loại. Ngài đau vì đã không "dạy bảo" được cho "nên người" những đứa con ngu muội của mình?! Ngài "day dứt" vì sự "nửa chừng cứu rỗi" của mình, loài người chúng ta vẫn đang sống trong khổ đau tăm tối, vẫn chưa thấy ánh sáng của Thiên Đàng chiếu rọi xuống "ngục tù bao la" là cái "trần gian lắm" này. Mình cũng nghĩ, mặc dù Thượng Đế vẫn luôn "đưa xuống" cho loài người chúng ta những "phương tiện tân tiến" để có thể "đi lên Thiên Đàng" nhanh hơn đấy, như là ngôn ngữ, nghệ thuật, tôn giáo... thời xa xưa, và những phát minh khoa học như điện, máy tính, internet... ngày nay, nhưng khốn nỗi, "những thế lực thù địch" - lũ ác quỉ Sa-tan - chúng dường như vẫn "mạnh" hơn, vẫn làm "chúng sinh chúng ta" trầm luân "ngụp lặn" hết "bể dâu" này đến "bể khổ" khác! Vậy tại sao, tại sao? Chẳng lẽ, tại Trời, tại Trời!?

Mình nhắc đến ngôn ngữ, cũng có cái dụng ý của nó, hehe...! Tức là mình muốn nói rằng, một trong những "phương tiện tân tiến" mà Thượng Đế "dành tặng" loài người vào "thưở xa xưa", là ngôn ngữ, như một "phép lạ" hiển hiện mà bao kẻ "vô thần" không chịu "nhìn nhận". Và theo mình, loài người chúng ta có được ngôn ngữ để "sinh sống và tồn tại trên cõi đời này", là một điều kỳ diệu nhất, là một món quà lớn nhất từ Thượng Đế! Chỉ riêng việc con người dùng ngôn ngữ để "trao đổi" với nhau hàng ngày (tỉ như viết blog chẳng hạn, hehe!), để phân biệt phải trái, thiện ác, tốt dở, đẹp xấu... đã là một điều quá "thần thông quảng đại" rồi, nữa là sau này, nhờ ngôn ngữ mà loài người chúng ta có thể "lên đến Thiên Đàng gặp lại Người Cha yêu dấu là Thượng Đế" được, thì quả là "kỳ diệu" quá còn gì!

Nói dông dài, chẳng qua mình muốn nói đến "nỗi đau" của Chúa Giê-su, khi Ngài được Đức Mẹ Đồng Trinh Maria sinh ra trong hang đá thưở ấy. Tức là mỗi sinh linh trên thế gian này, khi "sinh ra", đều cất tiếng khóc của "nỗi đau" để "chào đời"!

Ngày ấy, đêm Giáng Sinh, phải chăng Chúa Giê-su đã cất tiếng khóc bởi nỗi đau Chúng Sinh phải sống kiếp đọa đầy?!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét