Thứ Tư, 1 tháng 12, 2010

Muối và Tiêu (6)

Tuyết

Giữa tháng Ba tuyết rơi thêm một lần nữa. Không gian như được lấp đầy ánh lung linh của phép màu huyền ảo. Gió mang hơi nước rào rào từng cơn vào cánh rừng, những dấu chân của muông thú chằng chịt lên nhau trên đất bùn trộn tuyết, như thể mọi sinh vật của dương gian này đang chen nhau tìm đường trốn chạy. Tôi đứng bên cửa sổ trong căn phòng lạnh lẽo, thỉnh thoảng rùng mình vì giá rét, tôi ngắm tuyết xanh trải dài trên những mỏm núi xa xa. Rít một hơi thuốc lá. Thái dương tôi đã lấm tấm bạc. Tôi không còn buồn rầu nữa. Chỉ hơi ngượng ngập một chút.

Nghệ sĩ

Bốn giờ sáng, trong căn phòng dày đặc khói thuốc lá và màn mây tư tưởng, giữa hơi nóng của thức ăn và đồ uống, những con người bắt đầu nói chuyện với nhau, một cách say sưa, nhộn nhạo, không còn biết gì đến trời đất nữa. Kẻ thì thao thao bất tuyệt, vì sao không thành công, người cằn nhằn, giá như thế này, giá như thế kia, kẻ thứ ba thở dài với những tham muốn của mình, người thứ tư ngao ngán với thất bại lần thứ mười lăm - họ nháo nhào cắt lời, soi mói nhau, những tia nhìn như bốc lửa, như thể giờ phán tội đã điểm, ai ai cũng thấy, phải nói ra và có thể nói ra hết.

Bốn giờ sáng, những con người nói chuyện với nhau như thế. Nhưng trong một góc phòng, bên cửa sổ, một kẻ ngồi im lặng. Anh ta ngồi cô độc một mình, cái ly trước mặt, điếu thuốc giữa ngón tay, mơ màng nhìn làn khói xám, ánh mắt xa lạ, vô phương hướng. Con người này không nói một lời nào, trong khi mọi kẻ khác tưởng rằng cần phải nói và có thể nói hết, chính là nghệ sĩ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét