Thứ Ba, 30 tháng 11, 2010

Muối và Tiêu (5)

Lâu đài

Trời chiều xám xịt lúc tôi đến lâu đài. Tôi, kẻ du mục xa lạ. Lâu đài đang tàn đổ, những chủ nhân của nó, những quí ông bỏ đi từ lâu, có lẽ giờ này họ ngồi trong những căn phòng thuê ngắn hạn ở đâu đó, những thành phố lớn, giải ô chữ, đố vui, dưới ánh điện, họ nhìn những móng tay dài của họ, phụng phịu. Lâu đài còn lại ở đây, ngày thêm ngày, phai nhạt hơn, loang lở hơn, như một người bệnh mãn tính. Hôm nay một cái cột đổ, ngày mai một cửa sổ rơi. Rêu xanh phủ kín dần các bức tượng sư tử bằng đá. Hồ phun nước cạn khô, xác những con cá vàng cong keo, chỏng chơ. Phía sau miếng kính vỡ cửa sổ, trong những căn phòng phất phơ mạng nhện, hoang trống, chỉ cơn gió của nỗi đau đớn tình yêu đơn phương còn mải miết giật kéo các cánh cửa. Bởi vì những lâu đài cũng đang chết đi, như mọi thứ quí tộc trên thế gian này. Chúng mất đi, như tôi và bạn. Nào, chúng ta hãy cùng ngồi xuống thềm đá của lâu đài nào!

Sự trọn vẹn

Chẳng phải là thời trai trẻ tốt hơn: nông nổi thì đúng hơn, ta luôn sợ rằng mình bỏ sót cái gì đó. Giờ đây ta biết, hàng ngày, mọi giây phút, ta đều bỏ sót rất nhiều; nhưng cái ý thức này không còn làm ta đau nữa. Tuổi trẻ đầy một loại u buồn của ta, như bóng tối và áp suất thủy lực cho những loài cá dưới đại dương sâu thẳm; ta gần như sợ đến những vùng trời khác, lên cao hơn, lên trên bề mặt. Giờ đây ta không sợ gì nữa, ngoài những căn bệnh triền miên, những cuộc đọa đày phi lý. Cái chết, sự nghèo khổ, những xuẩn ngốc thú vật của con người, tất cả tồi tệ của trần gian, đã không còn gây cảm giác sợ hãi cho ta nữa. Không, thời trai tráng không tốt hơn. Giờ đây mọi thứ có vị thật của nó: ngọt: là ngọt, đắng: là đắng, cái gì thơm: là thơm, cái gì thối: là thối. Có lẽ đây là thời gian của sự trọn vẹn, giữa bốn mươi và năm mươi. Thời Gian, ta xin cúi rạp trước ngươi, lặng lẽ và thành kính!


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét