Thứ Năm, 4 tháng 11, 2010

Ta là ai? Hay tạm biệt talawas!

Hôm nay dậy làm cốc cà-phê xong, ra mở máy vào talawas thì sực nhớ là "nàng" đã ngừng hoạt động. Buồn! Như thể mất người yêu! Thế mới biết là đời người có những mối tình "ám ảnh" mà chỉ khi bị "mất" mới nhận ra. Trong cuộc sống hàng ngày, mình không nhận ra, bởi vì chưa "có" cái cảm giác nhớ nhung, luyến tiếc. Bây giờ thì thấy luyến tiếc và trống vắng thực sự. Mấy hôm trước còn cảm thấy là chắc cũng "bình thường thôi!", nhưng hôm nay thì thấy, quả là thật buồn, một nỗi buồn mênh mang như chợt rơi vào một cõi chân không xa lạ nào đó, nơi không một tiếng động xung quanh mình!

Rồi như thể cố tình làm cho mình "rầu rĩ" thêm, bà chị "Nhung trong sáng" lại gửi cho mình cái bài "thơ cà-phê bình" như thế này:

Đọc thơ Chân Phương chiều chạng vạng
Nguyễn Hồng Nhung


1. Canzone*

bước qua ngưỡng phiêu lưu

đôi giày xinh

gắn đóa nơ đen

nằm bơ vơ ngoài cửa

sau cuộc hoan lạc kéo dài

người đẹp

say ngủ trên giường

trần truồng với cốc rượu

tôi đi lại

nơi phòng khách

nghe

Patty Loveless hát:

vẫn biết là anh có vợ

nhưng em cứ yêu!

_________

*ca khúc

2. Phục sinh

chim chóc đánh thức ngày Chúa

nắng tháng tư mơn trớn đùi mông

gió sớm tung hết mền chăn

trái vú nở nụ đầu xuân

từ tàn tro dục vọng

vút xoè đôi cánh lửa

tôi lại quắp em

lôi vào

tội tổ tông

3. Feux d’artifice*

giữa đám thính giả chen chúc

lắng nghe thanh quản danh ca

bật ra mấy tình khúc cũ

có ai đêm nay

đứng bên chồng

ngồi cạnh vợ

nhưng trong đầu

chỉ muốn lẻn trốn đến chỗ hẹn riêng?

*

Clinton mê gái sa cơ

Diana theo trai tử nạn

và tôi đã lỡ chinh phục em

*

vào giờ khắc này

khắp trái đất

gấp gáp cắn bú

quấn quít gào rên

chẳng cần

party hoá trang

dạ vũ hay nhạc hội

quanh co

lối quen nhục dục

nhân loại

tiếp tục ngoại tình

*

nếu em không hoang thai

khuya nay

những đứa con rơi khác vẫn ra đời

nếu tôi nói sai

bài thơ này sẽ là bài cuối

_______________

*chùm pháo hoa

CHÂN PHƯƠNG.

Chạng vạng chiều thu. Lá đỏ đổ dọc hàng rào như suối tóc uốn. Cây thinh lặng tãi lá vàng phủ dầy gót chân xào xạc xa…

Chạng vang chiều thu. Hắt lên bầu trời áng đỏ lấp ló tia sáng xanh màu cẩm thạch, trước lúc mặt trời rã rời tụt xuống…

Bên cửa sổ, ngồi cạnh bàn phím, tay ôm mặt, nghe toàn thân tràn ngập âm điệu piano thác đổ, chợt dừng lại…lóng lánh... từng nốt tàn buông lóng lánh…

tay ôm mặt, không thấy trái tim tan nát rơi rơi hoặc rã rời rụng từng đốt sống…

tay ôm mặt…

khúc khích giọng cười dàn dụa chảy qua kẽ từng ngón tay…

khúc khích cảm giác vui cười rung toàn thân ấm nồng như sưởi nắng…

để mặc

trạng thái âu yếm ngọt lành lan từ đỉnh đầu xuống tận gót chân tê dại…

Tan ra trong niềm hạnh phúc được vui…

Ô! Chân Phương! mi đã làm gì với từng con chữ ?

nhảy nhót cùng quỷ thần hay bay lượn giữa các thiên linh lúc đốt lửa lòng thắp dẫn niềm vui?

Ô! Chân Phương!

Ba bài thơ ùa một nỗi niềm tươi vui êm ái- đây là cơn hoan lạc thầm kín nhất của kẻ đang phải làm Người:

YÊU!

là không gian tự do vô hình tràn qua bến bờ hiện sinh tỉnh táo:

phạm tội đi Em!

chỉ trong YÊU mới thấu hiểu tội tổ tông là chốn ước hẹn đích thực của linh hồn?

thênh thang sao- cái Ta vùng vẫy:

trần truồng với cốc rượu

tôi đi lại

nơi phòng khách

nghe

Patty Loveless hát:

Lãng tử làm em khúc khích cười- chẳng cần nhìn anh qua mặt nạ cải trang chỉ long lanh đôi mắt-

qua khung cửa sổ chạng vạng chiều thu vẫn thấy gió nghênh ngang giỡn cợt trên những rặng cây xa xa màu đỏ úa-

bài ca của linh hồn lúc nào chẳng xoải cánh bay tự do như thế-

như một zoãi ngân thật vang trên vòm nhà thờ ngập âm thanh đàn oóc…

lãng tử vẫn cứ phải tự mơ thôi lãng tử ơi!ơi!ơi!ơi!ơi!!!!!!!!

đợi „bước qua ngưỡng phiêu lưu” mới thấy đất đen trần trụi tỉnh táo biến thành:

đôi giày xinh

gắn đóa nơ đen

nằm bơ vơ ngoài cửa

Một cái gì đó vẫn cứ phải thấy ngoài Ta!

Khúc khích cười vì nỗi lòng mơ suốt đời sẽ là nắng tháng tư chợt đùa ấm áp sau bao nhiêu khắc khoải đông lạnh giá:

chim chóc đánh thức ngày Chúa

nắng tháng tư mơn trớn đùi mông

gió sớm tung hết mền chăn

trái vú nở nụ đầu xuân

Lãng tử có biết anh đã dùng Tình bôi đẹp hộ nhân gian không?

Thứ tình ước hóa phẩm màu che đi khung luật sống, để một đời đỡ chỉ là những chuỗi thích ứng hoàn cảnh, thích ứng bổn phận, thích ứng sinh tồn, thích ứng an ủi mê man…

từ tàn tro dục vọng

vút xoè đôi cánh lửa

tôi lại quắp em

lôi vào

tội tổ tông

Chân phương cứ muốn PHỤC SINH đừng dừng lại?

trên mọi gập ghềnh gặm nhấm ưu tư - bao giờ cho xong một kiếp- đành mượn tạm giấc mờ sương niềm mơ quay giấc

Niềm mơ hóa thân vào TÌNH

Chân Phương có biết lối hoán vị thay sắc màu cho tâm tình bí ẩn như một trong những phép thuật luyện vàng của đời sống - vin tội tổ tông hắt hủi Ta - lẻn trốn tìm Ta - thành câu nguyền vô lối đổ tội cho Rắn? Hay chỉ tìm lại điểm xuất phát từ phút ấy thành Người?

đúng không,

Tình nằm trong tất cả những giấc mơ phạm tội

vật vã đời sống dài như thế - dùng vào việc gì đây?

nếu em không hoang thai

khuya nay

những đứa con rơi khác vẫn ra đời

nếu tôi nói sai

bài thơ này sẽ là bài cuối

Nếu khúc khích vì toàn bộ linh hồn thơ như ba quả chuông long lanh chạm khẽ từ gió- đến những đoạn cuối cùng của chữ cái ghép thành tâm trạng hồn,

người đọc phải cười, cười tủm tỉm hay khẽ khàng lặng lẽ chỉ vì cái Duyên trong thơ Chân Phương lúc nào cũng thế, bất ngờ, duyên dáng, đầy nhục cảm… đàn ông!

vào giờ khắc này

khắp trái đất

gấp gáp cắn bú

quấn quít gào rên

chẳng cần

party hoá trang

dạ vũ hay nhạc hội

quanh co

lối quen nhục dục

nhân loại

tiếp tục ngoại tình

Ô! Chân Phương!

Đọc thơ đêm sẽ nhấm nháp thêm lặng thinh của chiều sâu không gian câm lặng

nhưng đọc thơ vào ban chiều lúc chạng vạng, lại thấy cảnh thiên nhiên trước hoàng hôn sắp tắt lùa vào lòng một cảm giác vui vui…

yêu sống!

Lãng tử ơi, anh cứ vui đi nhé!

(Chiều Budapest 2010.11.02)



Và mình cũng "tức cảnh: người buồn thì thơ chẳng vui đâu bao giờ" như thế này: mình lập tức viết lại cho chị Nhung lá thư sau:

Chào chị,

Chúc mừng bà chị đã "lấy" lại "cảm giác vui vui… yêu sống!" Đấy, chị thấy chưa, từ khi chị "về lại... mái nhà xưa", ý em nói là về lại Budapest, chị viết hay trở lại! Có thể nói là... hơn xưa! hehe...
Em thích nhất câu cuối của chị:

"Đọc thơ đêm sẽ nhấm nháp thêm lặng thinh của chiều sâu không gian câm lặng

nhưng đọc thơ vào ban chiều lúc chạng vạng, lại thấy cảnh thiên nhiên trước hoàng hôn sắp tắt lùa vào lòng một cảm giác vui vui…

yêu sống!"

Và cái câu này của anh Chân Phương:

"quanh co

lối quen nhục dục

nhân loại

tiếp tục ngoại tình"

Có phải chăng, trong cái sự ngoại tình, tình yêu vừa là sự giả dối vừa là sự thật?!
Và con người ta, khi yêu, không thể nào "thoát khỏi" cái vòng kim cô "yêu quái" ấy?!
Vẫn biết là mình "phạm tội tổ tông" đấy, nhưng cứ...

"quắp em

lôi vào"


Thơ anh Chân Phương lần này lại trở về với cái sự thật rất "trần truồng" của một người đàn ông đang yêu, nhưng rất đượm tình lãng tử với "cốc rượu" trên tay và không gian đầy tiếng hát của Patty Loveless.


Em không hiểu lắm từ "zoãi ngân" của chị. Tuy thế vẫn hình dung ra khung cảnh của "nữ thần tự do vừa hạ cánh xuống khu rừng thu của "những rặng cây xa xa màu đỏ úa", nhưng lại vội cất cánh bay lên, để lại


"đôi giày xinh

gắn đóa nơ đen

nằm bơ vơ ngoài cửa"

Vẫn thấy thảng thốt đâu đây một nỗi buồn cô đơn man mát bởi hai chữ "bơ vơ"!

Viết vài dòng này, cũng là để khuây khỏa cái nỗi buồn "bơ vơ" sau khi talawas đã "bỏ đi" vậy thôi! Mà sao hai chữ "bơ vơ" của anh CP lại đúng thế trong lúc này!

Ta là ai?
Ngọn gió hay làn mây?
Gió có thổi?
Và mây vẫn bay?
Ta vẫn sống?
Niềm tin yêu cuộc sống?
Hay đã chết?
Một tình yêu... bất diệt?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét