Chủ Nhật, 28 tháng 11, 2010

Muối và Tiêu (3)

Không khí

Không khí vào đêm trở nên hiền dịu hơn, như thể thế giới hiểu ra rằng, với cơn giận dữ không thể giải quyết được việc gì cả. Với cơn giận dữ, chỉ có thể hành động mà thôi; nhưng sự giải quyết hơn hẳn hành động. Con người hòa giải và sự yên bình sẽ có. Thế giới hòa giải với mùa xuân cũng như vậy đấy. Chỉ những rặng cây còn chiến đấu trong rừng, trần trụi, với những thanh gươm tuốt khỏi bao. Nhưng thung lũng đã trải dài, như một người tình mệt mỏi, giang rộng hai cánh tay. Đâu đây tiếng nhạc đu quay của gánh xiếc ngân nga. Cái gì đó lướt chạm mặt tôi. Tôi không tin vào niềm hạnh phúc, nhưng tôi mừng vui vì vẫn tồn tại khoảnh khắc bình yên trên thế gian này.

Tội lỗi

Tội của tôi không phải là vì tôi nói này nói nọ, cũng không phải là vì tôi làm này làm nọ: tôi không lột hết tiền của các quả phụ và những đứa trẻ mồ côi, không thu tiền vay lãi từ người nghèo, không thuê nhân công với đồng lương rẻ mạt. Nhưng tôi vẫn có tội. Tội của tôi đơn giản là vì tôi sống.

Dường như con người ta luôn luôn sống để chống lại ai đó, chống lại ít hoặc nhiều người. Con người ta luôn luôn sống từ mỡ, công việc, giấc mộng, hạnh phúc của kẻ khác. Tội lỗi của tôi, đơn giản là tôi sinh ra và sống trên đời này. Tội lỗi lớn. Tôi bắt đầu hiểu rằng, người đời không biết và không thể tha thứ tội lỗi của tôi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét