Thứ Bảy, 27 tháng 11, 2010

Muối và Tiêu (2)

Con voi

Tôi nhìn thấy con voi mẹ dẫm chết con voi con vừa sinh ra của mình trong khu vườn giam. Thời gian trôi qua trên đầu tôi, trái tim và tư duy của tôi ngày càng nặng mối ưu phiền, tôi muốn tha thứ con voi mẹ và hiểu được hành động của nó. Nhưng tư duy và trải nghiệm chỉ dạy tôi một điều: cuộc sống có duy nhất một sự tử tế, vì nó đáng sống, đó là sự tự do. Tôi bắt đầu hiểu con voi.

Khả nghi

Tôi ngồi trong quán cà-phê, cô đơn và rầu rĩ, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, tôi không hiểu thế giới xung quanh mình, và cùng lúc tôi cảm nhận được ánh nhìn hiện hữu hơn sự va chạm của khả nghi: ai đó đang theo rõi. Từ bàn bên cạnh người ta đang theo rõi tôi; phải chăng công an mật, hay điệp viên chính trị, săn bắt tư tưởng, hoặc thanh tra thế giới quan. Tôi cảm thấy khó chịu. Tôi là một kẻ khả nghi.

Nhưng tôi không là đảng viên của đảng nào cả, tôi nộp thuế đầy đủ, không ăn trộm, không giết người, từ lâu không thèm muốn vợ người khác, bởi vì tôi an phận rằng không có giải thoát trên cõi đời, giữa con người và con người, giữa đàn bà và đàn ông. Vậy tại sao có sự nghi ngờ này? Tôi tội gì?... Tôi chợt hiểu ra:

- Tôi là kẻ khả nghi, bởi vì tôi suy nghĩ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét