Thứ Sáu, 26 tháng 11, 2010

Muối và Tiêu (1)

Đây là thập niên giữa bốn mươi và năm mươi, người Pháp gọi: "giữa muối và tiêu". Họ hiểu về mái tóc, xen lẫn màu đen tiêu là cái uyên bác màu muối của những sợi màu bạc. Họ hiểu về con người, bắt đầu trở nên từ tốn hơn: không còn nóng vội và chua cay nữa, thay vào đó, muốn cứu độ và giải thoát. Họ hiểu về cuộc sống, mờ nhạt hơn, vô vị hơn.

Phải chăng cuộc sống trở nên mờ nhạt hơn, vô vị hơn, giữa bốn mươi và năm mươi, giữa muối và tiêu?... Thi thoảng, chưa bao giờ cuộc sống lại đúng và thật như thế. Con người ta sống cuộc sống giữa bốn mươi và năm mươi, không phải cho những dự định xa xăm nữa, cũng không phải cho khoảnh khắc ngắn ngủi, tham lam, như thời trẻ và tuổi già: đây là thời gian sống cho thực tại hiện hữu, cho ban ngày và ban đêm, chính xác, toàn bộ ngày, từ lúc bừng tỉnh thức dậy đến lúc chìm vào giấc chiêm bao, một cách chăm chú và ơn huệ, tường tận và nhẫn nại, gần như hạnh phúc. Bởi vì, niềm hạnh phúc, không gì khác, chính là nắm bắt được cái cuộc sống thực tại, chịu đựng và thông hiểu nó.

Thế giới vẫn xám dần... chỉ một ít, như vào đầu tháng Mười, buổi chiều, những ngày sương mờ. Đâu đó vang lên tiếng đàn, mặt trời chiếu nắng giữa những đỉnh núi, đâu đó những con người suy tư và chiêm nghiệm, đâu đó chúng ta vẫn phải làm gì đó với đời... Ôi, cầu phước lành! Bạn hãy đứng lại, im lặng, khoanh tay trước ngực, hãy mỉm cười, giữa bốn mươi và năm mươi, giữa muối và tiêu.

Trên đây là đoạn mở đầu cuốn "Muối và Tiêu" của Márai Sándor. Mình tự dưng lại thấy muốn dịch Márai. Hôm trước lục lọi cái giá sách, mình tìm thấy cuốn này. Đọc mải miết, quên ngày quên đêm... Ôi, Márai...

Cô gái

Cô gái, không lý do, bật cười khanh khách. Xung quanh cô, bừng sáng dần. Cô cười, vì cảm thấy niềm vui trào dâng trong thân thể mình, hoặc vì cô nhớ lại cái vị ngòn ngọt của miếng bánh sữa, hoặc vì trong đầu hiện lên nụ hôn đầu tiên cô nhận mới đây ở buổi dạ hội, tại hàng lang, bên tai văng vẳng, ngột ngạt tiếng dương cầm dạo khúc van-xơ. Cô vẫn cười. Toàn thân rung lên. Những ngón chân cựa quậy, bờ vai mơn mởn gợn sóng, hai đầu gối nhấp lên nhấp xuống. Cô gái thật hồn nhiên, trẻ thơ. Không phải cô hạnh phúc, chỉ vui mừng. Cô chưa muốn gì, chỉ sống. Tôi nhìn cô gái đầy ngưỡng mộ. Tôi kính cẩn nghiêng mình.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét