Thứ Ba, 16 tháng 11, 2010

Chát với Chúa! (4)

Hôm trước mình đọc được cái bài này ở trên mạng, thấy hay hay. Hôm nay mình liền "lên đường" đi gặp Chúa, cũng là "Chat" với "Chúa" để làm "hồi" tiếp theo của trường thiên "tiểu thuyết chat":

tôi: Dạ thưa Chúa, hôm trước con có đọc được bài báo nói về một phát ngôn của đứa con của ngài, Đức Giáo hoàng Benedict XVI, con thấy có nhiều điểm chưa được rõ lắm. Vậy hôm nay, con xin hỏi thẳng ngài, có được không ạ?

Chúa: Ờ, chào con Trương Đức. Hôm nay thế nào mà "tôm lại đến nhà rồng" thế này? À, con có thắc mắc hả, sao con không hỏi Đức Giáo Hoàng ý? Hỏi ta làm gì? Thì giờ của con đã ít ỏi, chưa kể đường xá xa xôi, xăng dầu đắt đỏ...

tôi: Vâng, kính thưa Chúa! Thì con cũng định sang Vatican đấy. Nhưng thiết nghĩ, bọn người trần gian lắm của chúng con thường hay nói: "tam sao thất bản", nên con mới muốn gặp thẳng Chúa để hỏi cho chắc. Tuy lời Đức Giáo hoàng cũng là lời Chúa cả thôi, nhưng dù sao, nghe từ miệng Chúa nói ra thì vẫn cảm thấy yên tâm hơn ạ!

Chúa: Ờ, con nói nghe cũng có lý. Bọn người trần gian lắm của các con, kể cũng hay nói lung tung thật. Các con đang còn trong u mê lắm, không biết đâu là ánh sáng, không biết đâu là sự thật. Con không quản đường xá xa xôi hiểm trở, lên tận đây chat với ta là con khôn ngoan và tận tâm tận lực lắm! Thôi được rồi, ta cũng vui lòng chat với con vậy, cho bõ cái công con bỏ ra. Nào, con hỏi đi!

tôi: Vâng, con chỉ xin hỏi Chúa một câu thôi ạ! Đó là, tại sao Đức Giáo hoàng lại nói internet làm tê liệt trí óc của con người, khi mà mọi sự có trên cái trần gian lắm này, kể cả internet, cũng đều do bàn tay của Đấng Tạo Hóa, của Chúa, nặn nên? Đức Giáo hoàng nói như vậy, thế hóa ra, Chúa lại "tự mâu thuẫn" với mình à?! Chúa đã tạo ra một thứ sinh vật tuyệt vời có tên là "loài người trần gian lắm" với bộ óc hơn hẳn những loài sinh vật còn lại, song Ngài lại chế ra internet có tác hại làm tê liệt trí óc của cái sản phẩm kỳ diệu ấy?!

Chúa: Ái chà, con hỏi "hắc búa" ghê nhỉ! Có câu hỏi nào dễ hơn không? Bây giờ ta đã hiểu ra là, tại sao con lại lên đây hỏi thẳng ta, câu hỏi này của con, đối với Đức Giáo hoàng cũng là rất khó rồi! Nhưng không sao, ta sẽ trả lời theo khả năng của ta. Là loài sinh vật có trí óc, con người các con cần luôn luôn phải hỏi. Còn nhỏ thì hỏi cha mẹ, lớn lên đi học thì hỏi thầy cô giáo. Già chút nữa thì tự hỏi bản thân. Và cuối cùng, khi nào bí quá thì hỏi... ta. Bởi vì chính ta đây cũng vậy thôi! Nhiều khi ta cũng gặp phải những câu hỏi khó mà tự bản thân ta không thể trả lời được. Chẳng hạn như câu hỏi hôm nay của con...

tôi: Tức là Chúa không trả lời được cho con à?...

Chúa: Không phải thế! Mà ý ta muốn nói là nó thuộc những câu hỏi khó mà ta chưa tìm ra lời giải đáp thỏa đáng cho nó. Ta có rất nhiều những câu hỏi không lời giải đáp. Chẳng hạn như câu hỏi này: ta là gì? Mà các con, loài người trần gian lắm, cũng có cái câu hỏi tương tự đấy. Hơn chín năm qua, bọn các con chẳng hỏi nhau suốt ngày: talawas? đấy là gì!

tôi: Vâng, nhưng đấy là chuyện của chị Hoài và chuyện của những kẻ trần gian lắm chúng con. Con rất muốn Chúa hãy cho con biết ý kiến của chính Ngài là gì ạ?

Chúa: Có lẽ con phải đọc lại Kinh Thánh một lần nữa! Ta đã dạy rất nhiều điều về lẽ sống ở trần gian lắm cho các con ở trong đó. Một trong những điều quan trọng nhất là hãy sống bằng sự thật và tình thương yêu lẫn nhau. Tức là đừng giả dối. Sự giả dối sinh ra thù hận, và từ đó, làm tê liệt trí óc các con. Ta sinh ra sự sống ở dưới trần gian lắm cho các con, với một mong muốn là các con phải biết tự tìm đến tình thương yêu của ta. Đến được tình thương yêu của ta, coi như là các con tự trả lời cho câu hỏi muôn đời ta là gì? của mình! Mà, điều kiện duy nhất của cái sự này, chính là các con phải sống với nhau bằng sự thật, tức là không được giả dối với nhau. Nhưng...

tôi: Vâng, con hiểu ý Chúa. Loài người trần gian lắm chúng con bao đời nay đã sống trong giả dối. Sự giả dối ngự trị chúng con như thể là một hình phạt cho chúng con. Nguồn gốc của chiến tranh, của chết chóc, đau thương, của bất hạnh, tủi hổ, của mọi sự khốn khổ khốn nạn... đều chính là sự giả dối. Nhưng tại sao? Tại sao Chúa không cứu rỗi chúng con?

Chúa: Ta vẫn thường cứu giúp các con đấy chứ! Từ xa xưa, ta đã để cho cha mẹ của các con là adam eva, được tự do lựa chọn để chung sống với nhau. Họ sống trong sự thật và tình thương yêu lẫn nhau, đấy cũng chính là tình thương yêu của ta, nhưng họ đã bị sự giả dối đánh gục, họ sa ngã vào những dục vọng giả dối, trí óc của họ bị tê liệt từ đấy, và đã phải bị xuống trần gian lắm để sống tiếp. Nhưng ta luôn luôn bên các con, ta luôn luôn chìa bàn tay ra để nâng các con ra khỏi vũng lầy của sự giả dối! Cái chính là các con vẫn mải u mê trong vũng lầy giả dối ấy, không đứa nào chịu đưa tay ra cho ta nắm! Làm sao ta có thể nắm được cả cái toàn thân nhầy nhụa bùn đen giả dối của các con được!

tôi: Có phải chúng con không chìa được tay mình ra cho Chúa nắm là do chúng con dường như đang bị tê liệt?

Chúa: Đúng vậy! Mà không chỉ chân tay các con đang bị tê liệt nặng, trí óc của các con cũng đang dần dần tê liệt theo! Benedict con ta nói rằng, internet làm tê liệt trí óc con người, cũng là cái ý này đấy. Internet là mạng ảo. Mà đã ảo thì thường dễ bị hiểu lầm là giả dối. Benedict muốn nói cái sự ảo, cái sự giả này của internet đấy! Nếu các con của ta cứ chìm ngập mãi vào cái sự ảo này của internet, thì trí óc của các con đến một ngày nào đó sẽ bị tê liệt hoàn toàn, sẽ không còn biết đến tình thương yêu của ta, sẽ không tìm được về ngôi nhà thân yêu của chúng ta - cõi Thiên đàng - nữa!

tôi: Vậy chúng con phải làm gì bây giờ, thưa Chúa?

Chúa: Hà hà...! Dễ ợt! Các con đừng cắm cúi suốt ngày trước màn hình máy tính nữa! Hãy chạy ra ngoài trời đi, hãy tắm ánh nắng ấm áp đầy tình thương yêu của ta đi! Đừng giả dối nữa! Hãy nói thật với nhau! Đi đi các con...

tôi: Vâng, con đi đây... À, nhưng để con đăng bài này lên blog đã...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét