Thứ Tư, 10 tháng 11, 2010

Chát với Chúa!(1)

Hong: H. à?

tôi: Vâng, em đây!

Hong: Hôm nay chị nhận thư tên Kecske bên Đức thông báo em sẽ dịch VT, chị bảo đúng thế, có thể tin tưởng hoàn toàn vào em. À, anh Victor đọc xong bài, viết cho chị một câu rất kinh, vì chị bảo chị sẽ về nhà, sẽ vào SG.

tôi: Anh ấy nói gì?

Hong: Bảo: vào SG có sợ anh ăn thịt không?

tôi: hehe…

Hong: Nghĩa là sao? Chị nghĩ mãi, tư duy đàn ông? Mách nước đi!

tôi: Em nghĩ là anh ấy đang bị chị "bắt thóp" rồi…

Hong: Nhanh thế? Quen nhau đâu

tôi: Anh Victor viết cái gì ra cũng bị chị nói trúng „tim đen”…

Hong: Thế theo em làm thế nào đây?

tôi: Tim đen trong ngoặc kép… Em thì nghĩ đây là thứ tình cảm chân thật, chị nên đón nhận

Hong: Hỏi như trẻ con hoặc như...lưu manh?

tôi: Kiểu như "yêu nhau lắm cắn nhau đau"

Hong: Chị bèn viết (sau một ngày nghĩ không ra): anh hỏi câu nào dễ hơn được không?

tôi: Anh ấy "ăn thịt" chị cũng chẳng có gì là lạ cả! Hehe...

Hong: thế thì...biến, hehehehe…, anh Victor tuổi Sửu, hợp với bọn rắn đấy

tôi: Những tâm hồn như anh ấy, thường thì "đi thẳng" vào "vấn đề" luôn…

Hong: Chị thấy buồn cười, được một ông nhà văn giỏi nhất VN hỏi không biết trả lời thế nào

tôi: Thì chị hỏi lại là: em không sợ, thế anh có sợ em ăn thịt không?

Hong: Cái chính là chị... không cảm thấy gì mới khổ chứ! Văn chương thôi, nhưng đàn ông hay thật! Anh CP chắc chắn không bao giờ hỏi thế…

tôi: Mỗi người một kiểu…

Hong: Chị thích kiểu của BHV - rất finom(tinh tế)

tôi: Nhưng em nghĩ anh Viktor vẫn thẳng thắn và tình cảm hơn.

Hong: Anh Victor cô đơn hơn

tôi: Anh ấy không úp úp mở mở với chị…

Hong: Thế mới... bỏ mẹ!

tôi: cảm thấy muốn nói gì là nói ra.

Hong: Nên anh ấy mới viết tàn bạo như thế

tôi: Anh CP thì hơi "tây", cứ phải rượu vang, giày nơ đen bơ vơ, ở truồng…

Hong: À, anh Victor làm Tinh Vi thù tận xương tủy vì coi thường cô này!

tôi: Em không thích Tinh Vi vì tình cảm trong thơ của cô ta có vẻ không thật…

Hong: Nên gặp người như anh Victor phải thật

tôi: Văn cách của cô ta hơi sáo…

Hong: Giả vờ anh ấy biết ngay

tôi: Dùng từ không thật lắm!

Hong: Em đọc bài thơ Từ bỏ của chị chưa?

tôi: Chưa, ở đâu?

Hong:

TỪ BỎ

anh đã từ bỏ em trong một chiều nắng đẹp

góc phố chiêm bao hoa trắng đọng ngang cành

rưng rưng mờ sương mắt giăng mù lạc lối

anh đã từ bỏ em giữa nắng rạng mời chào.

NHN (2010.11.07)

tôi: À, bài trước bài của anh Victor

Hong: Bài này cũng gửi cho anh Victor xem, nhưng không phải viết cho anh ấy đâu, chị viết trong một giây, theo đúng tình cảm của mình, nhưng không nhận xét được…

Hong: Em nhận xét xem, em nói hay chính xác.

tôi: Hình như anh Vinh mất vào chừng này năm ngoái thì phải?

Hong: Đúng, nhưng chị không mang cảm giác tang đâu, cũng không phải viết vì thế… Đây là cảm giác lúc đi ngoài phố và đứng sững lại, vì tất cả bỏ mình đi hết, trừ thiên nhiên…

tôi: Cảnh trong thơ thì đẹp, nhưng từ góc nhìn của nhân vật "em" thì lại buồn!

Hong: Viết là thứ không giải thích được…!?

tôi: Và đây chính là sự khác biệt giữa nhà thơ và thi sĩ…

Hong: Anh Victor rất nhạy cảm…

tôi: …nhà thơ thì không giải thích được câu chữ mình viết ra, còn thi sĩ thì giải thích được

Hong: …có một tâm hồn nhiều tình cảm, nhưng văn lại rất dữ dội…

tôi: Thi sĩ là những người dụng chữ, còn nhà thơ thì viết ra chữ!

Hong: …nên chị sợ gặp nhau ngoài đời chị nhìn thấy những khía cạnh trần trụi của sự dữ dội

tôi: Anh Victor là nhà thơ, còn Tinh Vi là thi sĩ.

Hong: Đúng đấy, viết vào blog được, em dần dần làm phê bình được đấy…

tôi: Chị hãy đọc lại bài thơ "Sự điêu tàn của tiếng nói" của anh Victor mà xem

Hong: Ở tv?

tôi: Không, trên tlw.

Hong: Em hiểu anh Victor hơn chị ấy chứ…

tôi: Không phải, em cũng học cách phê bình từ chị đấy… Đọc những bài phê bình của chị xong là em "rút" được ra những bài học cho mình

Hong: Chị thấy anh Victor từ góc độ "đàn bà", nhưng hiểu anh ấy định nói gì, hình như đàn ông phải có đàn bà hiểu, hihihi…

tôi: Thực ra, em phát hiện ra một điều này: nhà thơ thường chỉ nói duy nhất một ý trong một bài thơ. Nếu mình nắm bắt được cái ý ấy, coi như là… "xong"!

Hong: Vì thơ: ý nằm trong từ, từ phải đẹp. Khó là dùng từ…

tôi: Và muốn nắm được cái ý duy nhất ấy, mình phải tìm trong những từ gợi nên hình ảnh chủ đạo của bài…

Hong: Nếu không có ý làm sao dùng từ chính xác được? Nên cả hai đều cần

tôi: …tức là một cái từ duy nhất của bài thơ…

Hong: Động từ rất cần, hình ảnh cần

tôi: …như bài thơ của chị, cái bài có tên là "khoảng trống" ấy

Hong: Tên bài rất cần… Em thích bài đó? Chị được một độc giả khen là rất con người, cảm ơn nữa…

tôi: Vâng, bài thơ gây cho em nhiều ám ảnh, bởi vì nó nói lên rất chính xác cái hiện trạng của cả đất nước, con người VN

Hong: …một anh khác thì bảo bài đấy và bài của cái X50 Phá Phách, bạn chị, ngang nhau và nặng như nhau

tôi: Cái di sản còn lại sau bốn ngàn năm văn hiến là một… "khoảng trống"

Hong: Bài chị viết vừa xong cho anh Victor cũng thế đấy: thực trạng VN

tôi: Quá ám ảnh!

Hong: Có một câu chủ đạo trong bài đó, đố em tìm ra?

tôi: Là câu gì ạ?

Hong: Thế mới đố?

tôi: Ok, để em xem lại, bởi vì cũng chỉ đọc mới một lần, hehe... Nhưng nói chung, chị viết thơ tình cảm vẫn hay hơn là "ellenzék"(phản biện)!

Hong: Đàn bà mà…

tôi: Em nghĩ như thế, bởi vì chị quá "trong sáng" để có thể làm ellenzék, ellenzék cũng phải "đen tối" như "chính thống" cơ!

Hong: Cái đau của mình chính là ellenzék - anh Victor nhận ra điều này từ chị, nên anh ấy "thương" thì phải! hehehe… Rất đàn ông!

tôi: Cũng có thể! Chị em mình không có đủ bản lĩnh để trở thành "đen tối"…

Hong: Đen tối của ellenzék nằm trong phần âm mưu, mình đi về linh hồn, âm mưu để trả thù, lật đổ…

tôi: …mới cả chữ nghĩa nó "érzékeny"(nhạy cảm) lắm!

Hong: … linh hồn cao hơn, tha thứ, anh Victor khô âm mưu mà uất hận rồi-đau quá…

tôi: Làm ellenzék là phải biết bẻ cong sự thật, tức là làm cho con chữ nó "cong" đi ít nhiều…

Hong: …nhưng chị cũng "thương" lại anh ấy thì thành cải lương mất…

tôi: …và như thế cũng chính là làm bản thân mình đau.

Hong: …ca bài gục vào nhau khóc, chị em mình quen cười ha hả!

tôi: Em không nghĩ anh Victor là ellenzék…

Hong: Không, anh ấy là sự thật, nên anh ấy đứng tách riêng

tôi: …anh ấy như một cánh chim bị bắn gãy gục trước khi bay tới được chân trời tự do…

Hong: Hamvas gọi là thi sĩ thiêng liêng đấy!

tôi: …nên tức giận trở thành con phượng hoàng đang cố cất cánh bay lên để thoát khỏi đống tro tàn của giả dối...

Hong: Thế anh Hugo có là ellenzék không?

tôi: Anh Hugo là ellenzék!

Hong: Vì anh ấy xuất phát từ chính trị?

tôi: Vâng, mới cả anh ấy đã thuộc về giới triết gia tư tưởng…

Hong: Thảo nào P.T. H muốn quay lại viết văn…

tôi: …mà đã tư tưởng thì chỉ có thể là chính thống hay ellenzék…

Hong: …nhưng văn nghệ cũng không ở giữa được…

tôi: …hay còn gọi là ý thức hệ.

Hong: …cũng phải xác định ý thức hệ đấy.

tôi: Vâng, em có nói văn nghệ là trung tính đâu…

Hong: anh Victor cự tuyệt xh VN hoàn toàn, nhưng viết văn chứ không viết tư tưởng.

tôi: …những nhà văn họ "bay" theo một hướng khác, có thể nói là "không giống ai"…

Hong: Cao hơn bọn tư tưởng? Có chất tâm linh đấy, còn bọn tư tưởng vẫn ở mặt đất

tôi: …họ tìm đến những phạm trù không mang tính thời gian như là tâm hồn, sự thật, thiên nhiên, tự do...

Hong: Tâm linh mà, anh Hugo theo duy vật mác-xít…

tôi: …còn triết gia hay nhà chính trị thì chỉ xoay quanh cái phạm trù "quyền lực"

Hong: …nên đoạn tâm linh anh ấy... không bàn!

tôi: Tất cả các nhà tư tưởng đều bị cái phạm trù "quyền lực" nó chi phối…

Hong: Nhưng anh Hugo viết về chủ nghĩa Mác rất đúng, đúng cho cái thời đại này, quyền lực như Hugo nói nằm trong kinh tế, như Mác viết.

tôi: …ngay cả cái quyền lực của Chúa, của Thượng Đế cũng bị họ "giải thích"!

Hong: Bọn nào chả có nhu cầu giải thích cái đó, chị chỉ bị Hamvas thuyết phục thôi

tôi: Tức là họ nói là đi tìm chân lý, nhưng kì thực là họ đang tìm cách "giải thích" tại sao có "quyền lực" trên thế gian này.

Hong: Bọn duy vật biện chứng lấy kinh tế giải thích hết…

tôi: Mọi sự của xã hội con người, dường như đều xuất phát từ cái gọi là "quyền lực", kinh tế cũng là một cái "quyền lực"…

Hong: …từ kinh tế phát triển mới đẻ ra quyền lực.

tôi: …và khi tìm cách giải thích "quyền lực", thì triết gia tưởng nhầm là mình đang đi đúng hướng…

Hong: Nhưng có ai đánh đổ được họ đâu?

tôi: …thực ra họ đang bị phong tỏa bởi cái gọi là "quyền lực của tri thức",

Hong: em định nói thứ tri thức có sẵn?

tôi: …những nhà thơ nhà văn thì dường như không bị "ám" bởi cái sự phong tỏa quỉ quái này, họ thiên về cái sự đi tìm tâm hồn, cái đẹp, thiên nhiên, những thứ không bị quyền lực nào chi phối.

Hong: Đấy là cái có sẵn của sự sống…

tôi: Tâm hồn của con người cũng như cái đẹp, hay thiên nhiên, là những thứ tự do

Hong: …nhưng quyền lực cũng là một biểu hiện của sự sống thôi.

tôi: Thực ra, quyền lực là cái sản phẩm của chính con người…

Hong: Có quyền lực vũ trụ nữa…

tôi: …con người tự nó muốn có quyền lực, vũ trụ không có quyền lực, bởi vì vũ trụ là thiên nhiên

Hong: …vì nó là chất xúc tác của sự sống, thiên nhiên chỉ là một phần của vũ trụ, có vật thể(anyag) tinh thần(szellem) và linh hồn(lélek)…

tôi: Em thì cho rằng vũ trụ là một phần của cái gọi là thiên nhiên, những thứ hình thành theo một định luật ngẫu nhiên…

Hong: …con người là forma(hình dạng) thể hiện cả 3 điều này của vũ trụ…

tôi: …chị hãy đọc thêm „Lược sử của thời gian”…

Hong: …nên con người đáng bàn đến nhất

tôi: …cuốn sách của ông bác học vật lý Stephen Hawking, nhưng cuốn ấy dày lắm, em đọc phải mất hai tuần mới hết!

Hong: Tiếng Hung?

tôi: Tiếng Hung.

Hong: Thế thì chịu! Chị không đủ thời gian…

tôi: Có tiếng Việt đấy, nhưng có vẻ các bác nhà ta dịch không sát lắm

Hong: …thôi, chị theo bác Hamvas đủ mệt

tôi: Vâng, vật lý đối với em đã „khô khan” rồi, nữa là đối với chị

Hong: cứ phải có kết quả cụ thể, nếu không...vô tận, thảo nào ông anh Viktor đặt vấn đề ngay, hahahaha

tôi: Quay lại hai anh, Victor và Hugo vậy!

Hong: Em thích ai hơn?

tôi: Dĩ nhiên là em thích anh Victor hơn

Hong: Gần hơn?

tôi: …bởi vì em chỉ là một thằng người bình thường mà…

Hong: Thì anh Hugo cũng bình thường…

tôi: …em không "viển vông" như anh Hugo

Hong: …nghĩa là anh ấy... nghệ sĩ?

tôi: Thời buổi này anh Hugo còn đem Mác ra để "nghiên cứu", thì theo em, là quá „viển vông”!

Hong: Anh ấy bị"quy định" rồi…

tôi: Em đoán là anh Hugo cũng chẳng "sướng ích" gì với mấy „mớ” triết học ấy?! Anh Victor còn tìm thấy những niềm an ủi cho bản thân, cho bạn đọc, trong những sáng tác của mình. Anh Hugo thì có vẻ như "đánh vật" với tầng không triết học cao vòi vọi của anh ấy…

Hong: …anh ấy không thể ra khỏi cái nhân sinh quan ấy!

tôi: …sẽ có lúc anh ấy "rơi đánh bịch" xuống đất cho mà coi!

Hong: Nhưng chính vì quen anh Hugo, chị mới hiểu ra như hôm nay…

tôi: Và lúc đó thì... thôi rồi lượm ơi! Niềm an ủi không có, và niềm vui cuộc sống cũng… không nốt! Chị em mình cùng với anh Viktor đã "bay" đến một chân trời nào đó là cái chắc!

Hong: Điều em viết chị đã từng bảo anh ấy, nhưng anh ấy im lặng…

tôi: Đó là bởi vì anh ấy bị cái "quyền lực tri thức" nó "đè" như em đã nói ở trên…

Hong: …nhưng anh ấy xử sự rất con người!

tôi: …mà đã bị "đè" thì khó có thể "thoát" lắm, bởi vì nhiều khi, được "đè", khéo lại "sướng" không biết chừng! Hehe... Kiểu như anh VN mình hiện giờ ý!

Hong: Anh ấy sống theo chuẩn riêng, logic riêng…

tôi: Thằng TQ nó „đè” cho bẹp dúm, nhưng vẫn "tự sướng", chằng ho he gì cả!

Hong: Em lại bỏ yếu tố lịch sử địa lý rồi!

tôi: Em chỉ "ví von" một chút thôi, cái vị thế của anh VN không thể so với anh Hugo được

Hong: Anh ấy tây nhiều hơn…

tôi: Anh Hugo vẫn có thể vừa nghiên cứu Mác, vừa uống rượu sâm-banh Pháp…

Hong: …hoàn cảnh cho phép!

tôi: …còn VN thì vừa "ngậm miệng ăn tiền" Việt Cừu, vừa cúi đầu vâng lệnh TQ. Nói tóm lại, chỉ khổ dân đen thôi, chỉ khổ những "thiên thần gẫy cánh" như anh Victor thôi! Biết làm sao được! Chị em mình cũng may mà không "gãy cánh" ở mảnh đất dữ VN!

Hong: Chị về và thấy đúng là may mắn được thoát, cả thời tiết lẫn đảng cs… Nhưng chả lẽ cả nước bỏ đi?

tôi: Vâng, dường như cái linh hồn, hay cái tâm hồn của chị không bị cái "QL" nó chi phối

Hong: Vì vậy suy ra đảng cs VN nên bỏ!

tôi: Những ai sống lại trong nước đều bị cái QL nó chi phối…

Hong: Cái X50 Phá Phách bạn chị giống anh Victor ấy, nó khổ vô cùng, thơ đau đớn ghê rợn luôn!

tôi: Thằng Dê Non ở lại hẳn VN là cũng như vậy…

Hong: không, nó hạnh phúc lắm, đầy tự mãn, gặp nó xong chị rất buồn vì nó thay đổi hoàn toàn, nó chỉ nói chuyện tiền, chả có tình cảm gì hết, viết văn thì thích lá cải humor rẻ tiền, chuyện đút lót nọ kia. Tóm lại: THỎA HIỆP…

tôi: …vâng, thì cũng như anh Hugo thôi, anh Hugo cũng hạnh phúc đấy chứ, một thứ hạnh phúc của một con chó sống trong nhà địa chủ, hay một con lợn trong trại chăn nuôi, được cho ăn uống no nê!

Hong: A, em viết điều này rất tỉnh! Nhưng họ khác được chăng? Chị vẫn đôi khi ngạc nhiên vì sự tỉnh của em…

tôi: Có những tia sáng đến từ trong sâu thẳm tận cùng của sự thật, nhưng chúng ta sẽ không nhận thấy nếu quay lưng về hướng khác…

Hong: Hướng nào cũng có sự thật hết!

tôi: …và tưởng rằng mình đang đứng đúng hướng tới của ánh sáng!

Hong: Nhưng loại trừ cảm tình ra sẽ khách quan hơn

tôi: Chỉ đơn giản vậy thôi! Thôi, em đi ngủ với em bé đây, muộn rồi, chúc chị ngủ ngon!

Hong: Chúc ngủ ngon, ông nhà văn Hung vừa xuất hiện lại chat, kiểu này mình không được đi ngủ mất… Chúc em ngủ ngon nhé!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét