Chủ Nhật, 21 tháng 11, 2010

"Cá" đã "tôi" thế đấy!

Hôm trước một thằng bạn nhậu gọi điện cho mình hỏi, này, mày viết tôi ta cá nhân cá quả gì trên blog mà tao chẳng hiểu gì cả. Mình cười, bảo, thế à, ai bảo nhậu cho lắm vào, mấy chai rồi. Nó rống lên, nghiêm túc đấy, mày viết lại cái entry đó đi, à, mà rảnh không, ra quán Hồng đi, làm vài choác, tao đang khát khao tự do hai chén ngọt ngào đây. Mình phì cười, chứng tỏ hôm nay mày chưa say, ừ thì ra. Ở chỗ mình có hai quán bia mình hay đến, một của Tàu, một của Hung. Quán Hồng là quán có tên Hongkong, bọn nhậu người Việt gọi tắt thành quán Hồng, để phân biệt với quán Hung kia, tên là Xanh.

Mình ra đến quán thấy thằng bạn đã ngồi phì phèo bên cô bồi bàn người Ucraina. Nó nói gì đó với cô gái, cô ta cười tít mắt. Thấy mình đến, thằng bạn giả vờ nghiêm mặt, nói nhanh với cô ta, thế nhá, mai kể tiếp, rồi quay sang chào mình. Lại chén tạc chén thù hả, mình bắt nọn. Nó cười hê hê, mày lại xuyên tạc tao rồi, không có gì đâu.

Chả là thằng bạn mình, tuy nó mới "nửa chừng xuân", nhưng, như nó thường tự ca ngợi, một mình hai vợ ba con bốn bồ năm chai! Tức là, nó bảo, tao là thằng lãng tử... đa tình! Hồi còn talawas, nó hay "xúi" mình viết những ý nghĩ khá là... độc đáo của nó lên phần PH của talawas, tất nhiên là lấy tên mình. Có lần mình hỏi, sao mày không đăng ký một tên mà viết, tự viết không hay hơn à, hay tay mày giờ chỉ biết nâng cốc, quên mất bấm bàn phím rồi. Nó cười he he, quên làm sao được, cuốn Nhật ký khổ sai tao dịch gần xong rồi đấy, tao không thích phản biện phản thùng, đa nguyên đa đảng gì sất, chỉ thích đa chai đa chén, tức là đa... tình thôi. Một lần nó giải thích, tình là chai là chén, hết tình là quên béng nhau ngay, cụ Khiêm đã nói rồi mà, còn bạc còn tiền còn đệ tử, hết cơm hết rượu hết ông tôi. Mình nghe xong chỉ biết cười trừ với nó...

Cái câu "chén tạc chén thù" cũng là do nó nghĩ ra với cái nghĩa khác. Hồi mới sang Hung, một hôm nó bảo, này Đức ơi, bọn mình sang Hung đây phải thực hiện chính sách chén tạc chén thù thôi. Mình ngạc nhiên hỏi lại, cái gì, làm cái gì. Nó cười hí hí, tức là uống rượu và tán gái ý, mày củ cà zốt thật, đất Hung đầy rượu ngon và gái đẹp, ôi, những nàng tiên tóc vàng da trắng mắt bồ câu chân dài thuột... Và thế là, nửa thế kỷ qua, thằng bạn của mình đã không "chối bỏ" được cái "chính sách" kể cũng... "có lý" này của nó!

Mình ngồi xuống bên cạnh, hỏi luôn, nào, mày không hiểu ở chỗ nào, mày dịch Nhật ký khổ sai thì phải hiểu Kertész nói gì chứ. Nó phẩy tay, ăn cái gì đã, ê, em ơi, cho tụi anh nồi lẩu nhỉ, lẩu cá. Cô bồi bàn lại cười tít mắt với nó, vâng ạ. Thằng bạn nhìn mình nháy mắt, mày viết cá nhân cá quả, thì hôm nay lẩu cá. Mình gật đầu, ờ, nhưng đừng có mà... "lẩu quả" (phát âm từ "lâu quá" theo tiếng miền Trung) như lần trước đấy nhá. Thằng bạn vừa châm điếu thuốc mới vừa nheo mắt nhìn mình, này, theo tao, cái tôi, cái cá nhân như mày viết, chỉ là một thôi, tức là giả sử, cứ cho là tồn tại cái sự riêng rẽ giữa chúng đi, thì vẫn không thể biểu hiện cùng một lúc được. Mình gật gù, cũng có thể, nhưng dù sao quả đất vẫn cứ quay, he he..., ý tao muốn nói là, vẫn tồn tại hai bản thể riêng rẽ của cái tôi và cái cá nhân, sự biểu hiện cùng một lúc của hai bản thể riêng rẽ này, chúng ta - những cái "ta" thiểu não - không đủ "trình độ" để "thấy" được. Nói xong câu này, mình thấy thằng bạn đột nhiên im lặng sau màn khói thuốc. Nó có vẻ như chìm vào dòng suy nghĩ chợt đến nào đấy của nó. Mình nhìn bâng quơ ra cái bể cá vàng của quán, những con cá vàng ngàn năm câm nín đang lượn lờ trong bể. Mọi sự ở bên ngoài cái bể đối với chúng chẳng là cái quái gì cả, mình nghĩ, cá vàng ơi, có chăng cái tôi của mày. Mình chợt vỗ vai thằng bạn, này, mày biết không, tao vừa thấy cái tôi của mày đấy. Thằng bạn tỉnh hẳn, bậy nào, thấy gì nào. Mình phì cười, ha ha... thì tao thấy cái cá nhân của mày chẳng đang hút thuốc, trong khi cái tôi của mày nghĩ về nàng là gì, đúng không. Nó há hốc mồm chấp nhận, đúng, đúng, thằng này khá, mày nói đúng, vậy mà tao không nghĩ ra, hay, hay...

Buổi nhậu hôm đó hai thằng mình say bí tỉ, mỗi thằng nốc trọn năm chai bia vào ruột,... đúng tiêu chuẩn!

"Cá" đã "tôi" thế đấy!


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét