Thứ Ba, 7 tháng 12, 2010

Những cái "TÔI" vĩ đại

Sắp tới Noel, mình tự nhiên lại nghĩ nhiều về nhân vật Chúa Giê-su. Theo sách vở và Kinh Thánh, thì nhân vật này đã tồn tại, tức là có thực trong lịch sử loài người. Nói về những "cái TÔI vĩ đại", theo "thuyết không số phận" của Kertész Imre, thì trước tiên phải kể đến nhân vật Đức Chúa Giê-su này. Nói thực tình, mình chưa đọc hết Kinh Thánh, nhưng cũng cảm nhận được sự vĩ đại của con người huyền bí thần thánh nhưng lại rất "trần gian thường tình" này. Có một bộ phim về Giê-su rất cảm động do diễn viên gạo cội Hollywood Mel Gibson đạo diễn, bộ phim The Passion of the Christ, mà mình xem xong bị ám ảnh suốt mấy tháng trời vào mùa Noel 2004. Phải nói là bị "sốc" thì đúng hơn! Bộ phim nói khá rõ về cái "tôi" của Chúa Giê-su. Mình cứ bị cái hình ảnh Chúa gục đầu trên cây Thánh giá ở cuối phim đeo đuổi mãi. Cái câu hỏi, tại sao Chúa Giê-su biết trước là mình phải xuống trần gian để chịu tội chết thế cho loài người tăm tối, là sẽ phải chịu mọi khổ đau, nhưng vẫn cứ xuống, nó cứ dằn vặt mình không nguôi. Phải chăng cái TÔI của Chúa quá vĩ đại? Phải chăng cái TÔI của Chúa cũng đã biết trước rằng, cái "cá nhân" của Chúa - cái "thân cát bụi", lại "trở về cát bụi", và chỉ cái TÔI là sống đời đời?

Trong một lần tranh luận với thằng bạn nhậu, mình nói với nó là, trong mỗi con người chúng ta có một chút Thượng Đế, cái một chút Thượng Đế ấy, nếu được "chăm nuôi tử tế", mỗi chúng ta có thể là một Đức Chúa Giê-su, thậm chí là một Thượng Đế hiển hiện chứ không bỡn! Nghe xong những lời "cuồng tín" này của mình, nó trố mắt tưởng chừng con ngươi sắp lòi khỏi tròng, không nói lên một lời nào. Những lần gặp nhau sau đấy, khi đã "hoàn hồn", nó vỗ vai công nhận, Đức à, mày nói đúng đấy, cố mà nuôi cái chút Thượng Đế trong người mày đi, tao thấy nó bé tí, cố lên, cố lên, để tao gọi mày là Đức chúa, nhá, hehe...! Thằng chết tiệt, mày chỉ được cái xiên xẹo, mình đã quật lại nó như thế.

Viết đến đây, mình lại nhớ đến cụ Trần Dần. Cái "tôi" của cụ cũng vĩ đại không kém cái "tôi" của Đức Chúa Giê-su, mình nghĩ thế. Câu chửi đổng "Nắm, nắm cái con cặc!" của cụ đúng là một sự biểu hiện cái "tôi" thật mãnh liệt và đầy khí phách. Đến như Nguyễn Tuân còn phải biết sợ suốt cuộc đời mình, hoặc như Nguyễn Khải cũng chỉ "vớt vát" tí "tiếng cười Thượng Đế" còn vẳng lại trong vài "mảnh TÔI rơi rớt" tìm thấy được vào cuối đời. Tức là, nói một cách văn vẻ, Nguyễn Khải đi tìm cái Tôi đã mất, còn Thượng Đế thì cười! Hehe...

Một cái TÔI vĩ đại nữa, đó là cái TÔI của Jázmin. Hôm qua, ngày ông già Tuyết, nàng được một gói kẹo chocola to tướng. Thế là nàng đưa cho mình hết, chỉ giữ lại hai viên, mình hỏi tại sao, nàng ghé tai nhỏ nhẻ, một của con, một của mẹ, còn lại của ba, bởi vì con yêu ba nhất! Ôi, Jázmin, con gái yêu của ba!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét