Chủ Nhật, 19 tháng 12, 2010

Tuổi trẻ, sắc đẹp và tài năng

Người đời hay nói, tuổi trẻ và sắc đẹp là hai thứ sẽ trôi đi, chỉ có tài năng là ở lại. Mình suy nghĩ nhiều về điều này. Thời còn "trai tráng", hehe, mình đúng là chỉ để ý đến các cô gái "trẻ và đẹp", và luôn nghĩ rằng, các cô gái ấy, là mãi mãi xinh tươi, là bão táp thời gian không bao giờ có thể "vùi dập" được họ, hehe... Vậy mà, đến bây giờ, ở cái tuổi "ngoại tứ tuần" này, mình không thể "cưỡng lại" nổi chân lý, phải đối mặt với một sự thực "phũ phàng" là: các cô gái xinh tươi thưở ấy, đều đã bị "lớp bụi thời gian" phủ lên gương mặt những dấu ấn cuộc đời, càng ngày càng nhiều, càng ngày càng rõ nét.

Nhiều lúc mình tự hỏi, điều quí nhất của một đời người là gì? Tuổi trẻ, sắc đẹp hay tài năng? Tuổi trẻ có lẽ không được coi trọng trong cuộc đời như hai thứ kia, bởi vì con người chúng ta thường "phung phí", không quan tâm đúng mức đến nó, để nó trôi đi một cách "vô vị", và đến khi nhận ra sự "vô vị" ấy, thì đã muộn, đã "hết phim"! Mình nói đến "hết phim", bởi vì, mình nghe thiên hạ nói, hình như trước khoảnh khắc gặp Thần Chết, cuốn phim toàn bộ cuộc đời được chiếu nhanh trước mắt chúng ta: từ lúc sinh ra, giao cấu hay không giao cấu, cho đến lúc cái lưỡi hái lạnh ngắt của Tử Thần khía lên trán chúng ta dòng chữ "конец фильмa", hahaha...! Và, có một sự "trớ trêu" là, "cuốn phim cuộc đời" phần lớn, thường "quay" những cảnh của thời "tuổi trẻ". Nhưng thế thì, tuổi trẻ là quí nhất á? Vâng, theo mình, trong ba thứ kể trên - tuổi trẻ, sắc đẹp và tài năng -, tuổi trẻ là quí nhất, quí hơn cả độc lập tự do cơ, hơhơhơ!

Về "tuổi trẻ" và "tài năng", một người bạn của mình có nói một cái ý như thế này: thời còn trẻ, con người chúng ta không biết nâng niu, trân trọng "tuổi trẻ", bởi vì khi ấy vẫn còn ngây thơ, đặc tính của tuổi trẻ là ngây thơ mà lị, nếu chúng ta biết làm cho "tuổi trẻ" của chúng ta không trở thành "vô vị", thì chúng ta không là "còn trẻ" nữa, và những ai biết giữ gìn tuổi trẻ, biết không để những năm tháng thanh xuân của mình thành "sống hoài", "sống phí", họ là những kẻ "tài năng", tức là "tài năng" quí hơn "tuổi trẻ"!

Tuổi trẻ, sắc đẹp và tài năng, ba "cái" chụm lại thành cuộc đời chúng ta! Có vẻ như đây là ba thứ "cốt lõi" của cuộc sống ấy nhỉ?! Bài viết trước của mình lại nói đúng về cái "cốt lõi" của cuộc sống là "giao cấu hay không giao cấu" (hay nói cho có hơi hướng thi ca như Xuân Diệu, chết hay không chết ở trong lòng một ít, hihi...). Tức là mình muốn nói đến cái thứ làm "điêu đứng" bao trái tim nghệ sĩ trên thế gian này. Đó là sắc đẹp. Dĩ nhiên là mình nói đến cái "sắc đẹp" chung của mọi sự trên đời. Từ cái sắc đẹp của Phái Yếu, đến cái "sắc đẹp" của một nét vẽ, hay một tứ thơ, một nốt nhạc, hoặc chỉ "bình dị" và "mỏng manh": sắc đẹp của một "làn hương xưa" nào đấy, v.v... và v.v...

Tuổi trẻ tàn phai. Sắc đẹp cũng tàn phai. Tài năng có tàn phai không? Theo mình thì không! Nó chỉ "chuyển dạng" từ "trạng thái" này sang "trạng thái" khác. Thời gian trôi, tuổi trẻ và sắc đẹp có thể không để lại "dấu vết" gì nữa, nhưng tài năng thì vẫn "nắm bắt" được, vẫn còn "sờ sờ" trước mắt. Tài năng dường như "không có tuổi". Đấy là chưa kể tài năng được "đúc kết" trong các tác phẩm để đời. Nhưng như thế, có vẻ như mình "lạc" qua khái niệm "giá trị" rồi thì phải? Không, tài năng không phải là giá trị, tài năng như một thứ gì đấy "vô tận", kiểu như năng lượng ý, nó không mất đi, chỉ "chuyển" từ "dạng" này sang "dạng" khác! Hehe...

Sẽ có bạn bảo mình "ní nuận" như thế thì "vô cùng"?! Cũng có thể, nhưng bạn ấy ơi, chúng ta viết blog hàng ngày, chính là một kiểu "ní nuận vô cùng tận" đấy! Và tư duy về cuộc đời của mỗi chúng ta, nhìn về một "khía cạnh" nào đấy, là một chuỗi "ní nuận vô cùng tận"! Giá mà tuổi trẻ, sắc đẹp và tài năng của chúng ta, cũng... "vô cùng tận" như thế nhỉ?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét