Thứ Ba, 26 tháng 10, 2010

"Cánh đồng bất tài", hay chuyện mấy ông đạo diễn VN quay phim bằng "đèn dầu"

“Đây là thời đại mà những chính khách có thể nói dối, có thể lừa gạt mọi người bằng sự hùng biện đầy thuyết phục được hỗ trợ bằng những giọt nước mắt xúc động. Họ thường nói những câu đại loại: “Tôi đang móc ruột ra nói với các đồng chí” mà quên rằng trong ruột chứa đầy những thứ chẳng thơm tho gì.”(Đào Hiếu)

Nhân sáng nay đọc được một bài viết rất hay – cũng “liên quan” đến “nước mắt” – trên Quê Choa Blog, tôi xin được chia sẻ với các bác vài cảm nghĩ của mình sau khi đọc bài trả lời phỏng vấn này của nhà văn Đào Hiếu:

1. Trong bài viết của mình, tác giả Nguyễn Thanh Sơn viết: “Có một câu nói rất đúng cho tình cảnh của điện ảnh Việt nam hiện nay “chúng ta đã có quá nhiều những kẻ thông minh (vặt), thiếu là thiếu những người dũng cảm”!”, và nếu tôi “liên h(oan)ệ” với “Liên hoan phim quốc tế Lại Văn Sâm”, thì thấy rằng, nhà văn NTS nói thế nào ấy chứ, “tình cảnh của điện ảnh Việt nam hiện nay” đâu có “thiếu những người dũng cảm”!”, “tay” MC Lại Văn Sâm này, không những là “kẻ thông minh (vặt), mà “tay” này còn “dũng cảm” nữa, y chẳng đã “dũng cảm” “lớn đi làm MC”, rồi (dục) dịch trên khán đài “then kiu ve ri mớt chờ” đấy là gì?!

2. Tác giả Hồ Trung Tú “than” rằng: “Ừ nhỉ, qua “Cánh đồng bất tận” mới thấy, tại sao ta hoàn toàn chưa có bất cứ một đạo diễn nào khăn gói sang Hollywood để học một cách tử tế các bài cơ bản nhất của ngôn ngữ điện ảnh, hoặc gần hơn như Hồng Kông để bắt chước những pha hành động sạch nước cản cho bà con xem đỡ xấu hổ. Tại sao vậy nhỉ?”, và nếu tôi “liên hệ” với “nghệ thuật tạo hình ảnh” rất đắt của nhà văn Đào Hiếu là “Nếu trong một xã hội mà mỗi cá nhân đều suy nghĩ giống nhau, sáng tạo giống nhau, ca ngợi và đả đảo giống nhau thì mỗi cá nhân đã tự thổi tắt ngọn đèn của mình và được phát cho một ngọn đèn dầu. Xã hội đó sẽ là một xã hội đèn dầu, chỉ tồn tại trong thứ ánh sáng lờ mờ, u ám. Chỉ có những đốm mắt của bọn linh cẩu, chó sói và hổ báo là rực lên trong đêm đen.”, thì có thể giải thích cái sự “cánh đồng bất tài” như thế này: các ông đạo diễn nhà ta dù có được “khăn gói sang Hollywood để học một cách tử tế các bài cơ bản nhất của ngôn ngữ điện ảnh, hoặc gần hơn như Hồng Kông để bắt chước những pha hành động sạch nước cản” đi chăng nữa, nhưng luôn luôn phải dùng “đèn dầu” để quay phim, thì “bà con xem đỡ xấu hổ” làm sao được?!

3. Hai nhà văn là Đào Hiếu và Nguyễn Quang Lập, đều “không tin vào những giọt nước mắt xúc động”. Nhà văn Đào Hiếu “không tin vào những giọt nước mắt xúc động” của “những chính khách”. Nhà văn Nguyễn Quang Lập thì “không đứng về phe nước mắt” của những khán giả đã khóc sau khi xem phim “CĐBT”. Tôi thì chưa xem phim “Cánh đồng bất tận”, nhưng ngay bây giờ có thể xin phát biểu rằng, tôi cũng “không đứng về phe nước mắt”, cũng “không tin vào những giọt nước mắt xúc động” của những kẻ trong ĐCSVN đang cai trị “xã hội đèn dầu” VN hiện giờ!

Xin cám ơn nhà văn Đào Hiếu! Trân trọng.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét