Chủ Nhật, 17 tháng 10, 2010

Tôi không cần "phiên dịch" những giọt mắt giọt mưa ...

Hôm qua mình nhận được hai bài thơ do chị Nhung gửi, và chị muốn mình nhận xét. Hai bài thơ ấy đây:


ĐẾN

(Gửi HN sau ngày mất của TH - bạn chúng ta)

Người thân quen vừa cười nói đây đã biệt tích rồi

Hố đen không đáy kia còn nuốt chửng những gì

ai biết được

Đột nhiên sống

Đột nhiên chết

Vì muôn ngàn sự cố chẳng ra sao

Mưa đá

Bom rơi

Đạn nổ

Bão lụt mù trời

Xe đâm

Sập cầu

Nhà đổ

Chứng ung thư

Bệnh dịch tràn lan…

Chúng mình bị đày vào chữ nghĩa mê man

Thế kỷ đi hoang

vờ giả trang mặt nạ bà chúa ông hoàng

Trang sách vừa in ra đã trở thành đồ đồng nát tro tàn

Có thể tiếp tục sống phần đời tử tế của những người thân đã chết

Tiếp tục chịu đựng sự giả dối đểu cáng của những kẻ đội lốt người

đang vênh váo sống

Cầu vồng mống cụt nào giúp ta thoát hiểm nạn thế gian

Trương Thị Kim Dung (Hà nội 15/10/2010)


KHOẢNG TRỐNG

(Gửi bạn gái TTKD)

Vết thương chưa liền da nứt thêm khoảng trống

lãnh đạm thị giác một nghìn năm thăng long

vứt thêm một tầng lịch sử dân tộc vào ngu ngơ khoảng trống

mù mịt hương nhan bia mộ lấp chữ vàng

comle cavat sắm vai vua vụng về truyền hịch

lơ láo áo chim cò dự đám ma tiễn đồng nghiệp ra đi

rỏ máu cánh hoa rời cành xanh sắp lòe loẹt khẩu hiệu

chen lấn phố phường mê mải vặt trụi từng phút sống lẫn nhau

Thôi, bạn ơi

thị Màu hết ghẹo tiểu Kính tâm bằng nhân gian dục vọng

Xúy Vân vứt mặt nạ, cạn khúc khóc giả điên

hoàng tử Văn Lang vứt bánh chưng bánh dày

vùi lá dong xuống đảo An Tiêm hòng mơ ngày trở lại

một nghìn năm thăng long

thấp cao bước thấp cao, ngác ngơ tìm khoảng trống

Khoảng trống

dệt Nguyễn Du,

khoảng trống

rủ nhau về ôm ấp giấc tổ tiên


Nguyễn Hồng Nhung (Bp. 2010.10.15)



Và sau đó, mình có gửi cho chị Nhung bài "thơ phê bình" của mình như thế này:


Hai bài thơ của hai "nàng" thật là "lắng đọng"
Tâm tưởng về "một nghìn năm Thăng Long"
Đất nước "bốn nghìn năm (ma-cà-) rồng quẫy"
Một dải chữ S èo uột nát bấy
Đã tự ngàn năm Thánh Gióng mong lớn mau để "phắn"
Như rồng xưa lồng lộn may mắn
Thoát "kinh hoàng", "kinh tởm" cố đô xưa
Tôi không cần "phiên dịch" những giọt mắt giọt mưa
"Sa trên màu cờ đỏ"
Đất nước tôi bốn ngàn năm vẫn cười nhăn nhó
Văn hiến là đây ư? Khoảng trống... đồng nát?


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét