Thứ Bảy, 30 tháng 10, 2010

talawas, hay "tia sáng của những đường bay diễm ảo của trí tuệ"!

“Định cư tại các nước văn minh, tôi nhận thấy người ta đứng trong ánh sáng trên đường đi của lẽ thật để soi sáng và thâu gặt những bông trái của mọi vấn đề khó lẫn dễ đến từ bốn phương tám hướng. Họ không phải bận lòng mò mẫm trong bóng tối phung phí thời gian đi tìm sự thật. Với nhận xét đó, tôi thích talawas; và tôi nghĩ rằng muốn xã hội tiến bộ thì dân cần có tự do ngôn luận để cho mọi người tiết kiệm được thời gian tìm kiếm hay tranh luận rằng đâu là sự thật.”(Đào Nguyên)

@Đào Nguyên thân mến,

Tôi xin cám ơn rất nhiều những lời chia sẻ chân thành của Đào Nguyên. Đọc những lời bộc bạch sâu lắng này, tôi lại nhớ đến những ý “bay bổng huyền diệu” có trong một PH trước đây của Đào Nguyên. Tôi xin được trích lại ra đây:

“Khi một triết gia bị bí vì không thể hiện được hết các đường bay diễm ảo của trí tuệ qua ngôn ngữ thì người dùng toán lý. Cùng một thể ấy, thơ đến từ sự bất lực của người ta trong việc sử dụng ngôn ngữ để diễn tả các uẩn khúc của tâm hồn. Khi ngôn ngữ thông thường không đi trọn các ngõ ngách của tâm hồn thì người ta sử dụng ngôn ngữ thơ, cũng như khi không diễn tả được những gì thị quan cảm nhận được từ các vật thể chung quanh bằng ngôn từ thì người ta phải diễn tả nó qua hội họa; và khi không diễn tả hết sự cảm nhận các âm thanh đang đi vào tai mình qua lời nói hay chữ viết người ta sẽ dùng âm nhạc. Tất cả đều bắt đầu bằng lời nói, bằng ngôn ngữ… Lời nói và ngôn ngữ đến từ đâu mới là một câu hỏi đáng hỏi hơn là thơ đến từ đâu.”

Đồng ý với Đào Nguyên là, “Đời thật đã đầy ảo mộng rồi, huống chi trên cái thế giới vốn đã ảo của internet”, nhưng nếu thế thì, vào cái thời buổi “mạng ảo” này, chúng ta biết “tìm SỰ THẬT” ở đâu đây, nếu không trên internet, trên những “mạng ảo” như talawas? Hay, nói theo cách của nhà thơ Nguyễn Đức Tùng, chúng ta phải đi tìm lời giải đáp cho câu hỏi”SỰ THẬT ĐẾN TỪ ĐÂU?” ở đâu đây?

Đào Nguyên đã mở ra cho tôi một “lẽ thật” là: “Tất cả đều bắt đầu bằng lời nói, bằng ngôn ngữ…! Và theo tôi, 9 năm qua, với sự “tạo được một nơi để những tiếng nói “khác” được lên tiếng, và các tiếng nói “khác” đã tạo ra một tiếng nói chung rất đáng kể”, talawas dường như đã trở thành “một con đường đầy ánh sáng của lẽ phải” cho những độc giả như tôi. Suốt 9 năm qua, tôi cảm thấy là, mỗi khi “bước lên” con đường đó, mình hình như “được chiếu sáng” nhiều điều, mà trước đó còn “nằm trong bóng tối”.

Có thể chăng, đây chính là ý nghĩa sâu xa của cái sự “hội ngộ” mà tác giả Lề Trái muốn nói đến khi viết “Chống lại mọi chia ly”? Nếu “Tất cả đều bắt đầu bằng lời nói, bằng ngôn ngữ”, thì “SỰ THẬT”, hay “LẼ THẬT”, cũng bắt đầu bằng lời nói, bằng ngôn ngữ! Và, quả thực là “Đời thật đã đầy ảo mộng…”! Nhưng mà bác Đào Nguyên ơi, lời nói hay ngôn ngữ, chúng cũng mang đầy những “mộng ảo” không kém đấy chứ! Đó là bởi vì, chúng là một phần quan trọng của “Đời thật”. Đến với talawas, chẳng phải là chúng ta đã “hội ngộ” lại, để mà đã, đang và mãi mãi đi tìm lẽ phải bằng lời nói, bằng ngôn ngữ đó sao?!

Điều mà khiến tôi “buồn thiu” đến hơi có phần “bực bội”, là giờ đây, sau ngày 3/11, sự “chia ly” sẽ xảy ra, mình sẽ phải “mò mẫm” trên những “con đường đầy ánh sáng của lẽ phải” khác, mình có thể sẽ không được gặp “những người bạn đường” như bác Đào Nguyên này chẳng hạn, có thể cũng sẽ “hớp” được “những tia sáng”, nhưng đó không phải là “những tia sáng phát ra từ những đường bay diễm ảo của trí tuệ nhân loại” nữa, chỉ là “những tia sáng bình thường” thôi! Mà cái sự “mò mẫm”, thì nói thẳng ra là ai cũng “ghét”, có phải vậy không, bác Đào Nguyên?! Thế cho nên, tôi cũng như bác Lề Trái, xin “chống lại mọi chia ly”!

Chúc bác Đào Nguyên mọi sự an lành! Hy vọng sự “hội ngộ” ở mãi với chúng ta!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét