Thứ Sáu, 15 tháng 10, 2010

Mon men gần đến "mép" của sự "lỗ" đã là giỏi lắm rồi!

“Cả hai hình ảnh ở đây đều không có gì để nói đến “giải phóng” cả. Dùng những từ “sex nặng” mà không có ý tưởng nổi trội để bù đắp thì văn chương thành ra thứ ba xu tầm thường nhan nhản ngoài đời. Trí tưởng tượng nông cạn như thế này thì ngay đến cả buôn củi chưa ra khỏi cửa đã lỗ vốn rồi còn nói chi đến buôn chữ nghĩa.“(Hưng Quốc)

@anh Hưng Quốc thân mến,

Đã lâu lắm mới thấy anh “xuất hiện” trở lại trên talawas này. Xin có lời chào thân mến gửi tới anh! Có mấy cảm nghĩ chợt đến sau khi đọc PH của anh như thế này, xin được chia sẻ với anh và độc giả:

1. Tôi thấy anh dùng từ “buôn củi”, thì lại chợt nhớ đến nhà thơ Tản Đà. Tức là hình như có giai thoại về cụ Tản Đà như thế này: “Nhờ trang văn chương được chấp bút bởi hai con người nổi tiếng Tản Đà và Ngô Tất Tố mà Đông Pháp thời báo ngày càng có uy tín trong lòng bạn đọc, số lượng phát hành liên tục tăng lên. Tuy được đãi ngộ vào hàng thượng khách, Tản Đà vẫn không nguôi nỗi thương nhớ An Nam Tạp chí, đứa con tinh thần do mình rứt ruột đẻ ra. Ngập chìm trong rượu, bài vở bê trễ, có lần nhà in giục bài, ông đã đốp lại: làm thơ chứ có phải bổ củi đâu mà muốn lúc nào là có lúc ấy.”(trích tiengmolang blog)

2. Anh HQ dùng cụm từ “buôn chữ nghĩa” đối với nhà văn LTTV, thì tôi thấy hơi… nặng nề và quá “tàn nhẫn”! Tôi xin chứng minh: theo như “lô-gic” của anh, thì trước hết chúng ta phải “xem” việc “buôn củi” có “lỗ” không cái đã, rồi hẵng “tính” đến việc “buôn chữ nghĩa” có “trúng” hay không, đúng không? Mà thời buổi bây giờ, theo như tôi biết, muốn đi “buôn củi”, chúng ta phải làm cái việc trước đó là “bổ củi” cái đã, bởi vì có “bổ” ra “củi”, thì mới có cái mà đi buôn chớ, đúng không anh? Nhưng anh Hưng Quốc ơi, với cái thân thể “liễu yếu đào tơ” như của chị LTTV thì anh bảo làm sao mà chị ấy “bổ củi” được cơ chứ?! Đấy, tôi nói anh dùng từ hơi nặng nề là ở chỗ này đấy, anh HQ ạ!

3. Tôi với anh là cánh đàn ông. Giả sử cứ cho là nữ nhà văn LTTV đi “buôn củi” được đi, tức là chị ấy có “bổ củi” được, và từ đó, có “củi” để “đi buôn”, nhưng cánh đàn ông chúng ta làm sao có thể “xem” được là cái sự “lỗ ấy nó như thế nào” của việc “buôn củi” của chị ấy! Vậy mà chưa chi anh đã khẳng định một cách “cứng ngắc” rằng “chưa ra khỏi cửa đã lỗ”! Thế cho nên, tôi nói anh dùng từ quá… “tàn nhẫn” là vì vậy!

4. Chỉ có cánh phụ nữ – những người “thích buôn” (buôn dưa lê, chẳng hạn), mà cụ thể ở đây là nữ nhà văn LTTV, mới biết được chính xác, cái sự “lỗ nó như thế nào”, tức là họ “nghiêng” về “giải phóng vật chất”! Còn cánh đàn ông chúng ta – những người “chỉ thích giải phóng tinh thần” (Tất cả những triết gia – những người “giải phóng tinh thần” – trên thế gian này, đều là đàn ông), thì khi đem hết vốn “đi buôn”, mon men gần đến “mép” của sự “lỗ”, đã là giỏi lắm rồi!

5. Thế cho nên, chúng ta nên trân trọng cái sự “giải phóng” khỏi “lỗ” của những người phụ nữ. Bởi vì, họ làm điều này là cũng vì những người đàn ông chúng ta. Và càng tuyệt vời thay, nếu chúng ta cũng cùng “giải phóng” với họ! Tinh thần “giải phóng” muôn năm!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét