Chủ Nhật, 24 tháng 10, 2010

Tự do không đổi bằng cái chết...

"Tự do không đổi bằng cái chết
Niềm hoan lạc không đổi bằng oán hờn
Chúng ta vẫn đi trên mặt đất vẫn hy vọng và tuyệt vọng vẫn sầu hận và hân hoan vẫn dò dẫm và chạy nhảy vẫn kêu gào và khóc lóc
Và chúng ta biết không bao giờ đến cuối đường"

(trích "Nguyễn Viện - Một tiếng nói khác")

Đọc các bài phỏng vấn khác, những phản hồi của độc giả, về việc "talawas sắp ngừng hoạt động", tôi thấy có một không khí chung là hầu như ai cũng "buồn thiu" như tôi, nhưng đọc những ý kiến này của nhà văn "Thánh Ám" Nguyễn Viện, tôi dường như được "giải phóng" khỏi cái tâm trạng "buồn thiu" ấy! Phải chăng, trả lời của anh, đúng thực là "Một tiếng nói khác", một tiếng nói ngắn gọn, đanh thép đi thẳng vào "thực chất" của vấn đề?

Đối với đa số các tác giả khác, 24 tiếng đồng hồ là "không đủ", nhưng đối với nhà văn NV lại quá "thừa thãi". Việc "ký sắc lệnh giải thể Đảng Cộng sản Việt Nam và những tổ chức phụ thuộc đảng này""ký sắc lệnh giải tán Quốc hội đương nhiệm để cho toàn dân bầu cử tự do và dân chủ một Quốc hội mới.", dường như anh "đã ký" từ lâu rồi, và đúng là chỉ cần "vài ba tíc tắc đồng hồ", không cần đến 24 tiếng dài dòng. Bởi vì, phải chăng những cái "sắc lệnh giải thể Đảng Cộng sản Việt Nam và những tổ chức phụ thuộc đảng này và giải tán Quốc hội đương nhiệm để cho toàn dân bầu cử tự do và dân chủ một Quốc hội mới" đã có, đã tồn tại, ở đâu đó: trong lòng người yêu tự do, trên các trang mạng dân chủ như talawas này, từ bao năm nay: 80 năm, 35 năm, 9 năm nay? Mà chẳng qua là chưa có người ký?! Và anh bây giờ, khi đã quá "chán ngán" và "không thể chịu nổi" với sự "điêu tàn của tiếng nói", phải "cầm bút ký"?! Một cách "mạnh mẽ và quyết liệt"?!

Chỉ còn 9 ngày nữa là talawas "ngừng hoạt động". Nguyên nhân của cái sự "ngừng hoạt động" này của talawas, chúng ta chưa được biết rõ. Nhưng phải nói là cuộc sống của những độc giả như tôi sẽ "trống vắng" một thứ gì đó, một thứ thân thương như một tình yêu. Trong một PH nào đó trước đây của mình, tôi có viết, đối với tôi, "Còn talawas còn mình". Và tôi vẫn nghĩ như vậy! Tuy sẽ "ngừng hoạt động", nhưng trong tôi talawas vẫn còn, mãi mãi! Bởi vì, có thể nói, tôi đã bị/được "lây" cái tinh thần lạc quan của anh, xin trích lại một lần nữa:

"Tự do không đổi bằng cái chết
Niềm hoan lạc không đổi bằng oán hờn
Chúng ta vẫn đi trên mặt đất vẫn hy vọng và tuyệt vọng vẫn sầu hận và hân hoan vẫn dò dẫm và chạy nhảy vẫn kêu gào và khóc lóc
Và chúng ta biết không bao giờ đến cuối đường"


Xin cám ơn anh Viện, cám ơn talawas! Trân trọng.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét