Chủ Nhật, 10 tháng 10, 2010

"Chẳng ảnh hưởng gì đến hòa bình thế giới!", hay trường hợp của Lưu Hiểu Ba

“Tôi cho rằng Giải Nobel Hoà bình là hiện thân và đại diện cho những giá trị căn bản nhất của xã hội văn minh: tôn trọng cuộc sống và niềm tin, tôn trọng quyền bất khả xâm phạm và quyền được tự thể hiện của mỗi cá nhân. Sự kiện Lưu Hiểu Ba và nhiều người kí Linh Bát Hiến chương khác đang bị ngược đãi và đàn áp chính là sự tái khẳng định những giá trị đó và những thách thức mà họ phải chịu đựng đòi hỏi thế giới văn minh phải lên tiếng. Trao Giải Nobel Hoà bình cho Lưu Hiểu Ba là tiếng nói mạnh mẽ nhất. Đấy sẽ là lời khẳng định rõ ràng và không úp mở những giá trị thiết tha nhất của loài người, sẽ là sự ủng hộ mạnh mẽ nhất đối với cuộc đấu tranh vì tự do và dân chủ của một tỉ ba trăm triệu người Trung Quốc, và sẽ là một bước quan trọng trong việc bảo vệ hoà bình thế giới.”(Từ Hữu Ngư)

Tôi mới phát hiện ra là bây giờ talawas đã tăng “dung lượng PH” lên gấp đôi. Xin chân thành cám ơn Ban quản lý talawas! Thế là cái cảm giác “gò bó” luôn xuất hiện mỗi khi viết PH trên talawas này đã không còn nữa, “gò bó” ơi, chào mi!

Có mấy lời “(cởi) mở màn” với các bác như vậy. Bây giờ, tôi xin được “đi vào vấn đề” như thế này:

Sau cuộc gặp gỡ sáng nay với anh bạn người TQ, tôi được anh ấy trao đổi vài cảm nghĩ của anh ấy nhân sự kiện “Lưu Hiểu Ba được trao giải Nobel hòa bình”. Có ba ý chính mà tôi thấy anh bạn người TQ này nói “khá lí thú”, có vẻ “lạ”. Đó là:

- Đối với nhà cầm quyền TQ, việc giải Nobel hòa bình năm nay được trao cho Lưu Hiểu Ba, rồi cũng “chẳng mảy may tác động”, như hồi năm 1989, ông Tendzin Gyaco, Đức Dalai Lama thứ 14, cũng được trao giải Nobel hòa bình. Mọi việc rồi “đâu lại hoàn đó”, cũng như sau 20 năm rồi, “Tibet vẫn là thuộc Trung Quốc”.

- Việc nhà cầm quyền TQ lần này có vẻ “lớn tiếng đe dọa” phương Tây hơn lần trước, chẳng qua cũng chỉ là sự biểu hiện rõ hơn “cơn tức tối với chính mình” của ĐCSTQ. ĐCSTQ “tức tối với chính mình” bởi vì thấy rằng, qua việc trao giải Nobel hòa bình cho một công dân TQ, cụ thể là ông Lưu Hiểu Ba, phương Tây đã “giựt” khỏi tay mình một “con bài chính trị”, và bằng hành động này, dường như, phương Tây “không sợ oai TQ” như ĐCSTQ hằng nghĩ.

- Trong tầng lớp trí thức “tân tiến” của TQ, những người có tư tưởng như ông Lưu Hiểu Ba, thì có rất nhiều. Và, những nhân vật như là Giang Trạch Dân, hay như hiện giờ là Hồ Cầm Đào, lại “được tuyển chọn và đào tạo” cũng chính từ “những nhà trí thức tân tiến” này. Sau “vụ Thiên An Môn”, nhiều trí thức bất đồng chính kiến như Lưu Hiểu Ba đã bị/được “bắt giữ” (mà thực chất là “tuyển chọn”). Trong số họ, qua một thời gian “đào tạo”, hoặc thành “những người cầm lái tiếp nối Mao Chủ Sể”, hoặc thành “những kẻ phạm tội lật đổ chính quyền nhân dân” như trường hợp Lưu Hiểu Ba.

Trên đây là những cảm nghĩ của anh bạn người TQ của tôi. Còn bây giờ, tôi xin được chia sẻ với các bác những suy nghĩ “vẩn vơ” của mình như thế này:

1. Có vẻ như nhà cầm quyền TQ, mà cụ thể là ĐCSTQ, bao giờ cũng “đi trước một bước” trên “ván bài chính trị” với thế giới phương Tây. Việc chế độ độc tài toàn trị vẫn “cường thịnh” và “trường thọ” như hiện nay ở TQ, chứng tỏ ĐCSTQ “biết” một “bí quyết” nào đó, mà các “đồng chí cộng sản khác” của Đông Âu XHCN cũ, không “biết”. Phải chăng, cái gọi là “sự “đào tạo” nên “những người cầm lái tiếp nối Mao Chủ Sể”” đã được ĐCSTQ coi trọng là “nhiệm vụ hàng đầu”? Là “công việc cốt tử” của Đảng?

2. Tôi nhớ đến một đoạn văn trong bài “Di sản hằn sâu của châu Âu” của Kertész Imre, trên talawas bộ cũ. Đoạn văn ấy là: “Một hiện thực thật rõ ràng, ít nhất hai châu Âu đã xuất hiện, với ít nhất hai kiểu phản ánh lịch sử, và kinh nghiệm chung của châu Âu. Theo đánh giá thông thường, dân chủ là một hệ thống chính trị, nhưng nếu suy nghĩ kỹ, dân chủ thực chất là văn hóa – tôi muốn hiểu trong ý nghĩa trồng trọt của khái niệm văn hóa. Tại Tây Âu, các nền dân chủ xuất hiện một cách có tổ chức; dân chủ như một hệ thống chính trị, nảy sinh từ mảnh đất văn hóa xã hội, là các nhu cầu cần thiết về kinh tế, chính trị và tư duy, bằng thắng lợi của các cuộc cách mạng hoặc của những thỏa thuận xã hội lớn. Còn tại Trung – và Đông Âu, trước tiên người ta lập ra – với mức độ có thể – một hệ thống chính trị, rồi xã hội, bằng những công việc chậm rãi, mệt mỏi, đôi khi đầy đau đớn, từ từ đồng nhất với hệ thống chính trị đó. Cái gọi là chủ nghĩa xã hội không phải như vậy sao? Tại nhiều nơi, hệ thống này xây dựng trên nền tảng một xã hội phong kiến, và sự méo mó đặc thù của nó tạo điều kiện cho hệ tư tưởng được nâng lên thành tôn giáo nhà nước, hoàn toàn mâu thuẫn với quá trình thực hành một sự vận hành. Cái mâu thuẫn tàn bạo này chỉ có thể làm cân bằng lại bằng các công cụ khủng bố, và tất nhiên, tự bản thân nó lãnh đủ mọi hậu quả.”

3. Tức là, cái công việc “lập ra – với mức độ có thể – một hệ thống chính trị, rồi xã hội, bằng những công việc chậm rãi, mệt mỏi, đôi khi đầy đau đớn, từ từ đồng nhất với hệ thống chính trị đó.” của ĐCSTQ, dường như “có hiệu quả” hơn “lũ anh em XHCN Đông Âu cũ”. Thậm chí, ĐCSTQ (và kéo theo là ĐCSVN) đã “xây dựng” nên thành công một “lớp người “từ nhân dân mà ra” đồng nhất với hệ thống chính trị độc tài-toàn trị”: những người cộng sản “nắm trong tay quyền cai trị đất nước” ở TQ (và VN). Bởi vì, ta chỉ có thể duy trì một cách tốt nhất, “vững chắc” nhất một thứ gì đấy, khi thứ đấy là của ta, và “tốt hơn hết”, là ta! Chế độ độc tài-toàn trị ở các nước TQ, VN, Bắc TT, Cu Ba,… vẫn “cường thịnh”, bởi vì nó đã được “đồng nhất” với bản thân những người cộng sản đang nắm quyền lực trong tay, những kẻ đã “thấm nhuần” rằng, “Đảng là tao đây này!”, “Nhà nước là tao đây này!”, “Luật pháp là tao đây này!”, “Mày sống hay chết, cũng là do tao đây này!”,… Và như thế, “những người cộng sản kiên cường” này, khi thấy có một ai đó “hoạt động dân chủ”, hay nói như tác giả Đinh Bá Anh là “vận động hòa bình để xây dựng một xã hội dân chủ đa nguyên, cho phép người dân có quyền tự do ngôn luận và tự do lựa chọn thực sự”, thì sẵn sàng kết án bỏ tù người đó ngay với tội danh “lật đổ chính quyền nhân dân”, bởi vì họ quá “rõ”: “chính quyền nhân dân” ở đây, chính là họ – bản thân những kẻ cầm quyền. Và, “trớ trêu” thay cho chúng ta, bên cạnh “việc đồng nhất”, những người cộng sản TQ(và VN) còn “làm rất tốt” cái công việc cũng “không kém phần quan trọng đối với họ” , là “đàn áp phong trào đấu tranh giành tự do, nhân quyền, dân chủ” của những nhà bất đồng chính kiến với họ nữa.

4. Giờ đây, càng ngẫm nghĩ, tôi càng cảm phục cái nghĩa khí “không chịu để cho ĐCSVN “đồng nhất”" của nhà thơ Trần Dần khi ông nói “Nắm, nắm cái con cặc!”. Cái nghĩa khí ấy, đã không có được ở những con người khác, như Tố Hữu, Nguyễn Đình Thi, Huy Cận, Hữu Thỉnh,…, rất nhiều! Nhưng bàn về “đề tài” này, tôi e rằng mình sẽ “lạc đề” mất! Xin để “dịp” khác vậy! Trân trọng.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét