Thứ Năm, 14 tháng 10, 2010

Phật Ngọc "trong mắt trong"

“Đưa người, ta không đưa qua sông

Sao có tiếng sóng ở trong lòng

Bóng chiều không thẳm, không vàng vọt

Sao đầy hoàng hôn trong mắt trong?

(trích “Thâm Tâm – “Tống biệt hành”)

@bác Trần Quốc Việt kính mến,

Tôi có vài cảm nghĩ sau khi đọc cái PH mới nhất của bác Việt. Xin được chia sẻ với các bác như sau:

1. Bác Việt có một tâm hồn, một “chất”, rất Việt, mà hiếm người trong số chúng ta có được. Trích dẫn bài thơ của Hàn Mặc Tử, dường như bác Việt đang “thất vọng” về một điều gì đấy trên diễn đàn talawas này của chúng ta. Tôi suy nghĩ “mông lung” lắm về cái sự “bỏ cuộc chơi” của bác Việt. Phải chăng những PH của chúng ta đang đi “lệch hướng”? Phải chăng có một số PH đã “đụng chạm” không đúng chỗ? Phải chăng…, phải chăng…? Tôi không biết. Nhưng dường như trong tôi cũng có cảm giác giống của bác TQV, tức là, tôi cũng cảm thấy là “đã đủ”.

2. Khi đọc dòng chữ này của bác Việt: “mong sao địa ngục lúc nào cũng trống rỗng và thiên đường ngự xuống trần gian”, tôi bỗng liên tưởng đến cái “thiên đường trần gian” này. Phải chăng ý nghĩa của câu thơ “Nước ngàn năm u mê” là ở đây? Phải chăng đã luôn tồn tại một “địa ngục trần gian” lúc nào cũng đông đúc mà “dân nước Việt” do u mê mà “ngàn năm không biết”? Phải chăng, cũng do “nước ngàn năm u mê” mà nhiều người trong chúng ta khi nhìn “Phật Ngọc trong mắt ai”, chúng ta chỉ thấy “sao đầy hoàng hôn trong mắt trong”

Mong gặp lại bác Việt sớm ở những bài viết khác!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét