Thứ Ba, 5 tháng 10, 2010

"Cuộc đời kách mệnh" thật là gian... nan!

"Từ thái độ hèn nhát của những người gọi là “làm cách mạng dân chủ”, thậm chí mang chức vụ lãnh đạo cao cấp như Nguyễn Tiến Trung, Lê Công Định… và bây giờ thêm Phạm Minh Hoàng của Việt Tân, cùng với nhiều thông tin sau các thông tin khác nhau thu thập được, khiến tôi nhìn nhận ra một điều: Hãy cảnh giác trước các tổ chức dân chủ cò mồi của an ninh cs Việt Nam!”(Lê Diễn Đức)

Đọc lời PH này của bác Lê Diễn Đức, nhất là bốn câu thơ của Tố Hữu, tôi mới nhớ đến bốn câu thơ này, không phải của Tố Hữu, mà hình như của ông nhà/bí thơ Hồ Chí Minh thì phải:

Sáng ra bờ suối, tối vào hang,
Cháo bẹ rau măng vẫn sẵn sàng.
Bàn đá chông chênh dịch sử Đảng,
Cuộc đời cách mạng thật là sang.

(trích “Tức cảnh Pác Pó – Hồ Chí Minh”)

Rồi tôi mới tự hỏi: Ơ, thế ra là chỉ có mỗi ông Hồ là quan niệm “đi làm kách mệnh” là “thật là sang” thôi à? Còn “những đồng chí bản lĩnh và khí phách” khác như Tố Hữu lại quan niệm khác à? Như vậy là ngay từ thời cùng “hoạt động cách mạng” với nhau, các đồng chí trong hàng ngũ của ĐCSVN là không cùng chung một quan điểm vô sản, một lập trường cách mạng rồi! Hỏng, hỏng, hỏng!

Đùa chút cho vui, chứ tôi có một vài cảm nghĩ như thế này, xin chia sẻ với các bác:

1. Sau một cuộc cách mạng thành công, bao giờ cũng là một “thành quả cách mạng” thật sự. Ví dụ như các cuộc “Cách mạng nhung” tại các nước XHCN Đông Âu cũ. Vậy thì, có thể gọi “những hành động”, “những hoạt động” của những người CSVN để “giành chính quyền về tay nhân dân” vào những năm 1945, hoặc “giải phóng miền Nam thống nhất đất nước” vào năm 1975, là những cuộc “đi làm cách mạng dân chủ”? Theo tôi thì không phải, “cách mạng dân chủ” gì mà đến bây giờ vẫn không có tự do dân chủ thật sự ở Việt Nam.

2. Có lẽ một trong những bí quyết thành công của ĐCSVN là đã có một ông Hồ Chí Minh, lãnh tụ của họ. Còn những tổ chức như đảng Việt Tân,… thì không có.

3. Và có lẽ, cái bí quyết thành công tiếp nữa của ĐCSVN là có một lý tưởng có danh tính rõ ràng (“chủ nghĩa của…ba ông kia kìa”?) để “thấm nhuần”, và từ đó đi đến “hành động cách mạng thực tiễn”?

4. Độc giả Xuân Nhi nói: “Khánh Minh muốn nhìn thấy người Việt Nam mình có những “anh hùng” chống lại CS thì chỉ còn một con đường duy nhất để lấy lại sự Tự Do và Dân Chủ là Toàn Dân Kháng Chiến, một công việc như cha ông ta đã làm trong hằng nghìn năm qua.”, thì có vẻ như là một lối nói “sáo rỗng”, nói lấy được! Tôi xin hỏi nghiêm túc rằng, nước Việt Nam ta, qua “một ngàn năm nô lệ giặc Tầu, một trăm năm đô hộ giặc Tây, hai mươi năm nội chiến từng ngày", cộng với ba mươi nhăm năm “đô hộ” giặc CS, đã có lấy “một phút” tự do dân chủ thật sự chưa? Vậy thì cái sự “lấy lại” mà độc giả Xuân Nhi nói đến ở đây là như thế nào?

5. Tôi nghĩ mà thấy “thương” cho dân VN ta quá! Hết “ông” này đến “bác” kia, “thằng” nào cũng to mồm “ta đây đi làm cách mạng đem lại hạnh phúc ấm no cho nhân dân”. Nhưng cuối cùng, “chả cái gì ra cái gì” cả! Dân khổ lại hoàn khổ dân! Chính cứ nói thẳng ra như bác Đức cho đỡ tức mà lại hay: “Hãy cảnh giác trước các tổ chức dân chủ cò mồi của an ninh cs Việt Nam!”

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét