Chủ Nhật, 17 tháng 10, 2010

Tôi là một thằng "miền Bắc kỳ... một cục"

Mặc dù đã “Cũng như ông bạn Trần Quốc Việt rũ áo ra đi” (xin mượn lời của bác Lê Quốc Trinh), nhưng sáng nay đọc được cái tin “bắt bẻ” này, tôi xin có mấy lời, gọi là “chót chét” một lần nữa ở “xới” này với ông nguyen mai linh, như thế này:

1. Tôi “học viết chính tả” ở miền Bắc, và như thế “bị ảnh hưởng của mái trường xã hội chủ nghĩa nhiều” lắm, nhiều đến nỗi, trước đây, hễ thấy ai viết sai chính tả trên talawas này, là “(táy máy) móc” ra bằng hết! Tôi nói “trước đây” là bởi vì, tôi đã nghĩ, mình chỉ làm một việc mang mục đích “cầu thị” thôi, gọi là “đóng góp” một chút vào “công việc dọn dẹp sạch đẹp trang talawas này”. Nhưng sau một vài vụ “nhắc khéo”, tôi nhận thấy, mình thật “vô duyên” trước mọi người. Mình “làm ơn hóa hại” cho chính bản thân mình, thôi, từ giờ trở đi, chỉ “nhắc khéo” bác Lê Quốc Trinh thôi, bởi vì bác ý “mộc mạc, chân tình”, không “lắt léo”, “kỳ (thị) cục” như những kẻ khác!

2. Nhưng khốn khổ cho cái thân tôi, sau cái PH “nhắc khéo” bác Trinh vừa rồi, mặc dù tôi không “cầu mong” gì mà vẫn được bác Trinh “thành thật cám ơn” đấy, nhưng vẫn bị ông nguyen mai linh chụp cho một cái mũ “nặng như chì (chiết)” là “bắt bẻ mà mình cũng chưa nắm thật kỹ, thì theo tôi nó hơi kỳ cục đấy” vào đầu, làm tôi “hết ngóc đầu lên nổi”. Thưa ông nguyen mai linh, cái sự “tôi (TĐ) “nhắc khéo” lỗi chính tả của Lê Quốc Trinh” không phải là cái sự “bắt bẻ” tòn mòn lỗi chính tả như ông đã quy chụp cho tôi. Thứ nữa, cái sự “bị ảnh hưởng của mái trường xã hội chủ nghĩa” mà ông ám chỉ, nó chẳng “ăn nhập” gì vào cái “sự nhắc khéo” của tôi cả? Chính cái việc, ông chụp mũ tôi và “cấm” bác Trinh “đừng nên cảm ơn”, thì theo tôi, mới là “nó hơi kỳ cục đấy”.

3. Viết đến đây, tôi cũng cảm thấy, thôi chết rồi, mình đúng là một thằng “miền Bắc kỳ một cục” rồi! Một bài viết về “Phật Ngọc trong mắt ai” mà mình lại “lôi” chuyện “kỳ” với “cục” ra đây để nói! Thôi, “kỳ cục” ơi, chào mi!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét